Không chỉ hai đứa con trai của Liễu Minh Viễn, còn cả con trai út của anh hai Liễu
nữa.
Cũng may là hiện tại chưa đến mùa gặt, nếu không.
Mẹ Khương một mình trông ba đứa cháu nội, nghĩ thôi đầu đã muốn nổ tung rồi.
Liễu Minh Viễn đưa đồ xong định về ngay, dạo này người trong nhà ai nấy đều
bận tối mắt tối mũi, anh phải về giúp một tay.
Liễu Nhân Nhân bảo anh đợi một chút, cô chọn một gói rong biển khô, một gói
tôm khô nhỏ, một gói cá cơm khô và một gói hải sâm khô từ đống hải sản khô
nhận được hôm qua.
Bảo Liễu Minh Viễn mang về ăn.
Liễu Minh Viễn thực sự ngạc nhiên: “Nhiều thế này á? Em gái, em giữ lại một ít
mà ăn”
Đều là đồ khô, một cân là được một gói to đùng rồi.
Liễu Nhân Nhân cười nói: “Trong nhà vẫn còn, khó khăn lắm mới đi đảo một
chuyến, chẳng lẽ không mang cho mọi người ít đặc sản bên đó à? Yên tâm đi,
mấy thứ này không đắt đâu”
Nói xong, Liễu Nhân Nhân lại giới thiệu sơ qua: “Anh bảo với mẹ là tôm khô nhỏ
và cá cơm khô có thể xào rau ăn, rong biển và hải sâm có thể nấu canh, tốt cho
sức khỏe lắm, chị dâu ba cũng ăn được”
Lần này mua hơi nhiều hải sản khô, cô sắp đi theo quân rồi, chỉ có thể chia bớt
cho người nhà họ Liễu.
Quay đầu lại còn phải chia một ít mang biếu ông Hoàng, nhận của người ta bao
nhiêu măng như thế, không thể không có chút đáp lễ nào.
Ông Hoàng tặng sọt măng này cũng giống lần trước, tầm 50 cân.
Xem ra rừng trúc thôn Song Khê còn rất nhiều, sau này có thể tiếp tục giao dịch
với ông ấy, không lo không có măng ăn.
Giống như trước, giữ lại mấy cây măng tươi để ăn, còn lại Liễu Nhân Nhân bóc vỏ
thái lát, đặt lên tường sưởi hong khô.
Gần đây thời tiết không tốt lắm, không mưa nhưng cũng không có nắng, ngày nào
cũng âm u.
Dân làng nhìn trời mà lo lắng, sắp bắt đầu vụ cày bừa rồi.
Lúc này mà mưa thì không hay chút nào, sẽ làm chậm tiến độ cày bừa.
Cũng may qua hai ngày, trời cuối cùng cũng hửng nắng.
Cũng chính hôm nay, tiếng còi báo hiệu vụ cày bừa trong thôn vang lên, dân làng
lập tức bận rộn.
Người nhà họ Liễu càng bận rộn khí thế ngất trời, ngoại trừ Hoàng Tiểu Nguyệt
đang ở cữ và mẹ Khương phải chăm sóc cô ấy cùng cháu nhỏ.
Những người khác đều ra đồng làm việc, cày bừa mùa xuân là việc lớn hàng đầu
trong thôn, không thể tùy tiện xin nghỉ.
Mẹ Khương ở nhà cũng bận tối mắt tối mũi, chưa nói việc gì khác, chỉ riêng việc
trông nom ba đứa cháu nội cũng đủ khiến bà quay cuồng.
Việc nhà của Liễu Nhân Nhân đã sắp xếp hòm hòm, chỉ còn lại mấy con gà và
thỏ.
Thời buổi này việc nuôi gà bị hạn chế, quy định mỗi nhà nhiều nhất chỉ được nuôi
năm con gà, nuôi thêm một hai con thì người khác cũng nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng nuôi một lúc mười con thì chắc chắn không được, nếu không Liễu Nhân
Nhân đã đem mấy con gà sang cho nhà họ Liễu nuôi rồi.
Thịt khô và lạp xưởng Liễu Nhân Nhân tích trữ đủ rồi, lúc này cũng không muốn
ướp thêm thịt gà hay thịt thỏ nữa.
Đồ hun khói kiểu này ăn nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Liễu Nhân Nhân suy đi tính lại, quyết định bán quách mấy con gà và thỏ đi cho
xong.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Dù sao lúc này giá thịt đang cao, bán đi cũng không thiệt.
Trong nhà cũng không có việc gì, Liễu Nhân Nhân có thời gian liền sang nhà họ
Liễu giúp mẹ Khương trông cháu.
Trước kia lúc cô sinh con, mẹ Khương cũng chăm cô ở cữ, giúp trông Cố Viêm
Viêm không ít.
Mẹ Khương làm việc nhà, Liễu Nhân Nhân giúp bế em bé, cô cũng coi như có
kinh nghiệm chăm trẻ con.
Biết Liễu Nhân Nhân định bán gà và thỏ, mẹ Khương động lòng, nói: “Thỏ bán đi
thì được, đằng nào cũng không có gì cho ăn, mấy con gà con đừng bán, để đấy
mẹ với cha con nuôi cho, cũng chẳng tốn công mấy”
mua/chuong-266-vu-cay-bua-mua-xuanhtml]
Đều là gà mái đang đẻ trứng, bán đi phí lắm.
Liễu Nhân Nhân khựng lại, do dự nói: “. Con không ở nhà, thế có được không ạ?
Người khác có dị nghị gì không?”
Nếu vì mấy con gà mà bị tố giác thì không đáng chút nào.
Mẹ Khương xua tay: “Mẹ cũng là lần đầu gặp chuyện này, cứ nuôi thử xem sao,
nếu thực sự không được thì lúc đó bán đi cũng chưa muộn”
Đều là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cái gì cũng không hiểu, nếu thực sự
không cho phép thì trưởng thôn sẽ đến thông báo thôi.
Liễu Nhân Nhân nghĩ nghĩ, nếu thực sự như vậy. hình như cũng không phải là
không được?
Chỉ cần mẹ Khương không sợ phiền phức là được.
Liễu Nhân Nhân nói: “Mẹ, cha mẹ nếu muốn nuôi thì trứng gà thu được cứ để nhà
mình ăn đi ạ”
Trứng gà dễ vỡ, cũng không có cách nào gửi ra đảo được.
Mẹ Khương xua tay: “Trứng gà trong nhà đủ ăn rồi, quay đầu lại tích được nhiều
trứng, mẹ mang ra chợ đổi lấy đồ ăn khác gửi cho con”
Liễu Nhân Nhân hơi sững sờ: “. Chợ ạ?”
Quê nhà trước đây có chợ phiên, nhưng mấy năm nay mất mùa nên chợ cũng
tạm ngừng hoạt động.
Mẹ Khương gật đầu, trên mặt nở nụ cười: “Quên chưa nói với con, đợi xong vụ
cày bừa mùa xuân, chợ phiên ở quê sẽ mở lại đấy”
Được chia lại đất phần trăm, sau này người dân có thể tự trồng trọt kiếm cái ăn.
Hơn nữa phương pháp xây tường sưởi trồng rau đã lan truyền khắp các làng, dân
chúng hiện tại tuy chưa được ăn no nhưng cũng không đến mức chết đói.
Chợ phiên mở lại là chuyện tốt đối với người dân.
Liễu Nhân Nhân hiểu ra: “Mẹ, chuyện trứng gà mẹ cứ tự liệu đi ạ. Có điều. vườn
rau trong sân nhà con, mẹ với cha nếu có thời gian thì trồng ít rau hoặc khoai lang
vào đó”
Sắp tới Liễu Nhân Nhân đi theo quân, trong thôn sẽ không chia đất phần trăm cho
cô nữa, nhưng trong sân vẫn còn vườn rau.
Bỏ hoang thì phí quá.
Mẹ Khương cũng nghĩ vậy: “Được, cha con chắc chắn sẵn lòng làm”
Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mẹ Khương lại hỏi: “Đúng rồi, năm nay con còn nuôi heo
không? Nếu muốn nuôi thì giống năm ngoái, nhà mình nuôi giúp con một con”
Liễu Nhân Nhân không chút do dự từ chối: “Không nuôi đâu ạ, mẹ cứ nuôi hai con
cho nhà mình đi. Con một mình làm một con heo ăn cũng không hết, làm thành
thịt khô lạp xưởng ăn nhiều hại sức khỏe lắm”
Nuôi heo thực ra rất lời, chỉ là. nhà họ Liễu hiện tại thiếu nhân lực, hai con heo
cũng không biết có chăm nổi không.
Mẹ Khương chưa từng nghe ai nói ăn nhiều thịt khô lạp xưởng không tốt cho sức
khỏe cả, tuy nhiên người bình thường cũng chẳng mấy khi được ăn nhiều đồ khô
như thế.
Con gái chú trọng chuyện ăn uống, hiểu biết chắc chắn cũng nhiều hơn bà.
Mẹ Khương thấy cô thực sự không muốn nuôi heo thì bảo: “Được rồi, thế thì năm
nay nhà mình vẫn nuôi một con thôi”
Bà cũng muốn nuôi hai con lắm nhưng thực sự không có sức.
Trẻ con trong nhà đông quá, chỉ riêng việc trông cháu mẹ Khương đã lo không
xuể rồi.
Những người khác phải ra đồng kiếm công điểm, cũng không có sức đâu mà làm
thêm.
Đợi người nhà họ Liễu đi làm về, Liễu Nhân Nhân mới dắt Cố Viêm Viêm về nhà.
Thời gian sau đó, Liễu Nhân Nhân rảnh rỗi lại sang nhà họ Liễu giúp trông trẻ.
Đang vào vụ cày bừa, dân làng ngày nào cũng tất bật ngược xuôi, vô cùng vất vả.
Nhưng vì miếng cơm năm sau, có mệt cũng đáng.
Chỉ là, vụ cày bừa mới tiến hành được một nửa thì trời đột nhiên đổ mưa.