Thấy con gái chạy đôn chạy đáo giúp đỡ, lại còn tặng cho con dâu nhiều đồ tốt
như vậy.
Mẹ Khương lén dúi cho Liễu Nhân Nhân hai mươi đồng: “Hôm qua con cho vợ
thằng ba ăn sâm lát, chắc chắn không rẻ đâu nhỉ, số tiền này con cầm lấy, coi như
là tiền mua sâm”
Nhiều hơn nữa thì trong nhà cũng không có.
Mấy lát sâm núi của Liễu Nhân Nhân quả thực không rẻ, cũng may là có hệ thống,
chứ không thì có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Nghỉ ngơi một ngày, sắc mặt Hoàng Tiểu Nguyệt đã hồi phục đôi chút.
Sữa cũng đã về, chẳng qua một lúc phải nuôi hai đứa con, con trai lại ăn khỏe.
Chút sữa của Hoàng Tiểu Nguyệt không đủ cho con ăn.
Liễu Nhân Nhân đưa mấy gói sữa bột lần trước Hoàng Tiểu Nguyệt nhờ mua cho
cô ấy, rồi hỏi: “Thế nào? Chỗ sữa bột này có đủ không?”
Hoàng Tiểu Nguyệt bất lực lắc đầu: “Không đủ, hai đứa nhỏ ăn khỏe quá, em giúp
chị mua thêm ít nữa nhé”
Nói rồi Hoàng Tiểu Nguyệt đưa cho Liễu Nhân Nhân 50 đồng.
Một mình cô ấy nuôi hai đứa con quả thực quá sức.
Sữa bột dù đắt cũng phải mua, hai đứa trẻ mới sinh ra, chẳng lẽ lại cho chúng
uống nước cơm?
Dù khó khăn đến mấy cũng phải cho con uống sữa bột hai ba tháng, đợi con lớn
hơn chút, cô ấy nhiều sữa hơn, lại trộn thêm chút nước cơm thì chắc cũng đủ ăn.
Cứ uống sữa bột mãi cũng không phải cách, gánh nặng kinh tế quá lớn.
“Đúng rồi” Hoàng Tiểu Nguyệt nói, “Chiều qua cha chị lại sang, mang theo một
sọt măng mùa xuân, lát nữa em cầm về đi, vốn dĩ là phần cho em đấy”
Hôm qua sinh xong, Liễu Minh Viễn mượn xe đạp của Liễu Nhân Nhân chạy sang
thôn Song Khê báo tin vui cho ông Hoàng.
Ông Hoàng nghe con gái đẻ, lại còn là hai thằng cu.
Ông lập tức đi theo con rể sang, mang cho con gái trứng gà, đường đỏ, hai con
gà mái già, một bao gạo tẻ.
Ngoài ra còn có một sọt măng mùa xuân, là thứ đã hứa cho Liễu Nhân Nhân từ
trước.
Một sọt măng ít nhất cũng nặng 50 cân, Liễu Nhân Nhân cõng về nhà xong liền
bắt đầu bóc vỏ măng để phơi măng khô.
Đang bận rộn thì người đưa thư tới, là mang bưu kiện đến cho Liễu Nhân Nhân.
Hải sản khô cô mua trước đó cuối cùng cũng đã tới.
Ngoài một gói đồ lớn còn có một bức thư.
Là điện báo Cố Thành gửi cho cô.
Liễu Nhân Nhân trong lòng vui vẻ, cảm ơn người đưa thư xong liền nóng lòng mở
thư ra xem.
Trong điện báo nói Cố Thành đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về trước thời hạn,
hơn nữa.
Cố Thành bảo nhà ở bên quân đội đã xin được rồi, là một căn nhà có sân độc lập,
đây đúng là tin tốt.
Có sân thì mới nuôi gà được, quay đầu lại có thể nghĩ cách xem có trồng được ít
rau không.
Đất trên đảo chắc chắn không thích hợp trồng rau, nhưng nếu mang chút đất màu
từ nơi khác sang thì sao nhỉ?
Đến lúc đó có thể thử xem.
Còn nữa, khu gia đình quân đội cũng sắp xây xong rồi.
Thời gian tới, Liễu Nhân Nhân phải tranh thủ thời gian, những thứ trong nhà cần
gửi ra đảo thì gửi đi luôn.
Nặng nhất vẫn là lương thực và quần áo.
Dưới hầm, các loại lương thực cộng lại ước chừng còn khoảng 1200 cân.
Nhiều lương thực thế này cũng không cần thiết phải gửi đi hết, phí vận chuyển
cao là một chuyện, lại còn rất gây chú ý.
Thời buổi này còn đang đói kém, ai dám gửi nhiều lương thực như vậy ra ngoài
chứ.
Liễu Nhân Nhân tính toán, có thể gửi trước hai trăm cân lương thực, một trăm cân
gạo tẻ, một trăm cân bột mì trắng.
mua/chuong-265-mang-khohtml]
Số còn lại thì nhờ mẹ Khương mỗi tháng gửi 50 cân sang là đủ ăn.
Thực ra Cố Thành ở bộ đội, mỗi tháng ngoài tiền lương còn có hơn bốn mươi cân
trợ cấp lương thực.
Cứ cho là chỉ đủ mình anh ăn đi.
Liễu Nhân Nhân và Cố Viêm Viêm hai người một tháng cũng chẳng ăn hết bao
nhiêu, hai trăm cân lương thực.
Ít nhất cũng đủ cho họ ăn nửa năm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhưng Liễu Nhân Nhân không ngại nhiều, trên đảo vật tư thiếu thốn, có lúc gặp
thời tiết xấu còn bị phong tỏa đảo.
Tích trữ nhiều lương thực một chút để phòng khi bất trắc vẫn hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Liễu Nhân Nhân bận rộn gửi đồ ra đảo.
Trong nhà có xe đạp, đi bưu điện gửi đồ cũng không phiền phức lắm.
Ngoài hai trăm cân lương thực, Liễu Nhân Nhân còn gửi hai túi quần áo lớn, một
túi khoai lang khô, một túi rau củ sấy.
Thịt khô lạp xưởng trong nhà cũng gửi đi hết.
Nếu không phải Trương Minh Quyên là người quen, người ở bưu điện chắc phải
nghi ngờ nhà cô có phải lén lút buôn bán gì không.
Đương nhiên, gửi nhiều đồ như vậy cũng tốn của Liễu Nhân Nhân không ít tiền.
Chiều nay, Liễu Nhân Nhân bỏ măng khô và nấm hương khô đã phơi xong vào túi,
định bụng mai lại lên huyện một chuyến.
Đang bận rộn thì Liễu Minh Viễn đến, lại cõng theo một sọt măng mùa xuân.
Thời gian này mẹ Khương bận chăm hai đứa cháu nội, chẳng có thời gian sang
chỗ con gái trò chuyện.
Sáng nay ông Hoàng sang thăm hai đứa cháu ngoại, tiện thể lại mang cho Liễu
Nhân Nhân một sọt măng.
Biết Liễu Nhân Nhân giúp đỡ rất nhiều lúc con gái sinh nở, ông Hoàng cũng
không lấy tiền, măng là biếu cô ăn.
Liễu Nhân Nhân bất đắc dĩ nói: “Anh ba, lần sau đừng mang nữa, măng khô phơi
trong nhà đủ ăn rồi”
Đồ ăn có ngon đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn được.
Liễu Minh Viễn lại không nghĩ vậy: “Em chẳng bảo trên đảo cái gì cũng phải mua
sao, em phơi nhiều măng khô chút, ăn không hết thì đổi lấy thứ khác với người
ta”
“Em đừng khách sáo, sau này em đi theo quân, bọn anh sẽ thường xuyên gửi đồ
ăn cho em, đỡ phải tốn tiền mua”
Liễu Nhân Nhân nhất thời nghẹn lời: “. Anh ba, không đơn giản như anh nghĩ
đâu, bên đó đúng là phải bỏ tiền mua thức ăn, nhưng mà anh gửi đồ sang còn
mất phí vận chuyển nữa, số tiền đó đủ cho em mua thức ăn rồi”
Vật giá bên đảo không đắt đỏ như bên này, có đồ ăn thì người nhà họ Liễu giữ lại
tự ăn còn có lợi hơn.
Liễu Minh Viễn chưa gửi đồ bao giờ nên không hiểu lắm: “Thật thế à?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Đồ ăn bên đó không đắt, không tốn bao nhiêu tiền đâu”
Cô muốn gửi đồ ăn sang cũng là vì không thích ăn uống quá đơn điệu, chứ không
phải vì tiết kiệm tiền.
Liễu Minh Viễn gãi đầu: “Được rồi, vậy em cần gì thì cứ bảo”
“Đúng rồi” Liễu Nhân Nhân mấy ngày nay bận dọn dẹp đồ đạc trong nhà, chưa
có thời gian sang nhà họ Liễu, Cố Viêm Viêm cũng là do cháu gái lớn trông giúp,
“Sức khỏe chị dâu ba hồi phục thế nào rồi ạ, sữa có đủ không?”
Nhắc đến vợ con, trong lòng Liễu Minh Viễn mềm nhũn: “Chị dâu em cũng ổn, chỉ
là sữa không đủ, phải dặm thêm sữa bột”
Hai thằng cu con cũng ăn khỏe lắm, không no là gào khóc ầm ĩ.
Chỉ cần một đứa khóc là đứa kia chắc chắn cũng khóc theo.
Cái giọng đó.
Mấy ngày nay người trong nhà ai nấy đều mất ngủ.
Hàng xóm sang ý kiến mấy lần rồi, tuy không nói gì khó nghe, trẻ con mới sinh
khóc quấy là bình thường.
Hàng xóm láng giềng đều phải thông cảm cho nhau.
Chỉ là chăm hai đứa trẻ đúng là mệt người, mẹ Khương cũng vất vả.
Liễu Minh Viễn thấy bà dạo này đi đứng không vững, rõ ràng là do thiếu ngủ.