TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng

Chương 41



Hai anh em một trái một phải đi vào phòng ngủ thử quần áo mới.

Chu Tiểu Quân đi theo sau Cố Tưởng, bị Cố Tưởng đẩy ra.

Một lát sau, hai anh em mặc quần áo mới bước ra.

Người đẹp vì lụa, quả nhiên không sai!

Khoác lên mình bộ đồ mới, khí chất của hai anh em thay đổi hẳn, đeo thêm chiếc

cặp sách mới, ra dáng tiểu soái ca, tiểu mỹ nữ.

Trẻ con thay đổi nhanh nhất, chỉ sau vài ngày, má đã có da có thịt, làn da vốn dĩ

đen nhẻm vì phơi nắng cũng trắng lên một chút, lại thêm bộ quần áo mới, chỉ có

hai chữ: xinh đẹp!

Thêm hai chữ nữa: tinh thần!

Xem ai còn dám nói con nhà cô giống như vừa đi tị nạn về.

Cố Tưởng và Cố Niệm sờ sờ quần áo và cặp sách mới, thích không tả nổi, hai

đứa sợ mặc hỏng, thử xong liền cởi ra, “Mai đi học rồi mặc”

Tô Chiêu Chiêu không ngăn, “Quần áo mới cần giặt qua nước một lần, phơi một

đêm chắc chắn sẽ khô”

Hai đứa trẻ đều gật đầu, không cần Tô Chiêu Chiêu ra tay, chúng tự đặt cặp sách

lên giường, rồi cầm quần áo đi ra chỗ bể nước giặt.

Nhìn thấy quần áo mới của Cố Tưởng và Cố Niệm, Chu Tiểu Quân lập tức cảm

thấy bộ quần áo mới may của mình không còn hấp dẫn nữa, “Cháu bảo mẹ cháu

may cho cháu cái quần như thế này”

“Mày muốn may cái gì?” Bốn giờ chiều, Vương Xuân Hoa đến nhà giúp đỡ, vừa

vào cửa đã bị con trai kéo lại đòi quần mới.

“Là quần yếm đó! Chính là cái quần dì Tô may cho anh Cố Tưởng và em Cố Niệm

ấy” Chu Tiểu Quân vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Vương Xuân Hoa hiểu ra, hỏi Tô Chiêu Chiêu: “Quần áo may xong nhanh vậy à?”

“Quần áo của hai đứa thì xong rồi, của tôi thì chưa”

“Cái bà thợ may già đó tay nghề cũng nhanh thật đấy” Vương Xuân Hoa mới

nhận quần áo mới chiều hôm qua.

“Mẹ, mẹ, mẹ may cho con đi!”

Chu Tiểu Quân vẫn còn mè nheo, Vương Xuân Hoa ‘bốp’ một tiếng vỗ vào lưng

nó, “Mày tưởng tiền từ trên trời rơi xuống à? Vừa mới may xong còn chưa mặc,

lại đòi cái mới, sao mày không sung sướng chết luôn đi! Cút sang một bên!”

Vô tình trấn áp Chu Tiểu Quân.

Miệng Chu Tiểu Quân chu lên thật cao, mẹ nó đúng là một con hổ cái, chẳng dịu

dàng được như dì Tô.

Vương Xuân Hoa không thèm để ý đến nó, cùng Tô Chiêu Chiêu đi vào bếp, “Có

việc gì cứ giao cho tôi”

Tô Chiêu Chiêu không khách sáo, “Vậy làm phiền chị giúp tôi thái chỗ khoai tây

này, thái sợi”

Cố Hành đã mời những người cần mời vào buổi sáng, bữa trưa thì đặt đồ ăn ở

nhà ăn của đơn vị, trước khi đi sẽ đến nhà ăn lấy.

Khi anh về, phía sau còn có Hướng Bắc Phương đi theo.

“Chào hai chị dâu!” Tiểu Hướng vừa đến nơi liền đi thẳng vào bếp chào Tô Chiêu

Chiêu và Vương Xuân Hoa.

“Chào cậu”

“Ôi! Là Tiểu Hướng à!” Vương Xuân Hoa trêu chọc cậu ta, “Đến sớm vậy là định

trổ tài nấu nướng à?”

Hướng Bắc Phương gãi gãi gáy, “Em thì muốn lắm, chỉ sợ các chị dâu chê em

làm dở, phí cả đồ ăn, chứ nhóm lửa thì em thạo, trước khi vào đơn vị, em thường

giúp mẹ em nhóm lửa ở nhà”

cua-chung/chuong-41.html]

Chiên xào nhiều món, chỉ dùng bếp than thì không đủ, cái bếp đất trong bếp cũng

được dùng đến, lúc này nồi đang hấp màn thầu.

Màn thầu là do Vương Xuân Hoa làm, Tô Chiêu Chiêu vốn định nấu cơm, Vương

Xuân Hoa hỏi cô mời những ai, biết câu trả lời xong thì nói có mấy người là người

miền Bắc, ăn màn thầu sẽ thích hợp hơn, nếu nấu cơm, cái nồi nhôm nhỏ ở nhà e

là không đủ cho một nồi, chi bằng hấp màn thầu, dùng bếp lớn hấp, một nồi là

xong.

Trong nhà không có xửng hấp, vẫn là Vương Xuân Hoa đi lấy từ nhà mình sang,

lúc này nồi đang hấp màn thầu.

Hướng Bắc Phương tự tìm cho mình một công việc ngon lành, ngồi trước bếp

nhóm lửa.

Cố Hành cảm ơn Vương Xuân Hoa, “Làm phiền chị dâu rồi”

Vương Xuân Hoa tay vẫn không ngừng, ‘sột soạt’ thái rau, thái rất nhanh và đẹp.

“Mua những món gì vậy?” Tô Chiêu Chiêu hỏi.

“Thịt kho tàu, một món giò heo hầm đậu nành, một món gà hầm nấm”

Những món này ở thời hiện đại thì chẳng đáng gì, dùng để đãi khách có khi còn bị

chê, nhưng trong thời đại thiếu thốn vật chất này, đã là những món ngon nhất rồi.

Người bình thường ở nhà ăn còn không đặt được.

Cố Hành lấy từng hộp cơm ra khỏi túi lưới, đặt lên bệ bếp lớn để giữ ấm bằng

nhiệt độ của bếp, tránh lát nữa phải hâm nóng lại lần nữa.

Thấy trong bếp không cần đến mình, anh vào phòng ngủ cởi quân phục bên

ngoài, thay bằng một chiếc áo sơ mi không có dấu hiệu gì.

Cố Tưởng và Cố Niệm vẫn đang giúp Chu Tiểu Quân làm bù bài tập, Cố Hành

thấy vậy còn tưởng chúng đang học bài, anh mỉm cười hài lòng nhìn lướt qua,

không quấy rầy mà đi ra.

Cố Tưởng thở phào nhẹ nhõm, cậu thực sự sợ bố hỏi.

Nhanh chóng viết xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống, “Xong rồi, sau này cậu

đừng bắt tụi này làm bù nữa, nếu để người lớn biết được, chắc chắn sẽ bị mắng”

“Biết rồi! Biết rồi! Tớ sau này chắc chắn sẽ không thế nữa” Chu Tiểu Quân sung

sướng cất vở bài tập, cuối cùng cũng có thể giao nộp cho cô Trịnh.

“Đi thôi! Chúng ta đi bứt cây sậy!”

Cố Tưởng: “Nhà sắp có khách, chúng ta phải ở nhà giúp đỡ, mai tan học rồi đi đi”

Chu Tiểu Quân: “Có nhiều người lớn thế này, không cần đến chúng ta đâu, đi thôi,

tớ biết chỗ nào có sậy nhiều nhất, trước khi ăn cơm chúng ta có thể bứt được cả

một bó lớn”

Cố Tưởng và Cố Niệm nghĩ đến chiếc chiếu cói mà mẹ cần, cuối cùng cũng đồng

ý đi ra ngoài, ai ngờ chưa ra khỏi sân đã bị Vương Xuân Hoa gọi lại.

“Chạy đi đâu đấy? Chu Tiểu Quân dẫn chú Cố nhà mày đi về nhà chuyển bàn ghế

đi”

Vai Chu Tiểu Quân xụ xuống, “Biết rồi!”

Trong nhà chỉ có một bộ bàn ghế, chắc chắn không đủ, nhà có khách, hàng xóm

láng giềng đều giúp đỡ nhau mượn dùng.

Cố Hành đi đến nhà họ Chu chuyển bàn ghế, Hướng Bắc Phương cũng đi theo,

phía sau còn lẽo đẽo ba đứa trẻ con.

Chương 34: Mời Khách

Chu Minh vẫn còn ở đơn vị chưa về, trong nhà không có người, Chu Tiểu Quân

mở cửa, dẫn họ vào nhà chuyển đồ.

Hướng Bắc Phương lần đầu tiên vào nhà họ Chu, bị vườn rau trong sân nhà họ

Chu làm cho kinh ngạc, “Rau nhà Chính ủy Chu trồng tốt thật!”

Cả hai bên đều trồng đầy!

Sự khác biệt giữa sân do vợ thành phố và vợ nông thôn chăm sóc quả thực quá

lớn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.