“Cô cũng biết muối dưa cải à?” Vương Xuân Hoa là người miền Bắc, biết muối
dưa chua, nhưng không biết muối dưa cải, cô ấy thấy người khác làm tưởng dễ,
ai ngờ mình làm ra lại không đúng mùi vị.
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, đi vào bếp lấy bát ra.
“Cô giỏi thật đấy, tôi không biết làm cái này, muối ra không hiểu sao có mùi như
chân thối ấy”
Tô Chiêu Chiêu rửa bát dưới vòi nước, cười nói: “Cái này có gì đâu, tôi cũng
không biết làm tương, tương nhà cô thơm thế kia mà! Với cả món dưa muối nhỏ
này nữa, tôi chắc chắn không làm ra được mùi vị này đâu”
“Thế thì hay quá, chúng ta học hỏi lẫn nhau, cô dạy tôi muối dưa cải, tôi dạy cô
làm tương, đúng rồi, nhà tôi còn muối dưa chua nữa, món đó kho thịt thì ngon
tuyệt vời, cô có muốn không, lát nữa tôi mang sang cho cô một ít”
“Được chứ! Vậy tôi cảm ơn cô trước nhé, nghe cô nói thế, nước miếng tôi sắp
chảy ra rồi”
Tô Chiêu Chiêu trong đầu vô thức nghĩ đến một món ăn, vừa hay, mua được đậu
phụ, tối làm món đậu phụ kho dưa chua, cho thêm chút thịt vào kho cùng.
“Vậy lúc nào cô muối dưa cải thì gọi tôi nhé, tôi sang học hỏi”
“Được thôi”
Vương Xuân Hoa cầm bát về, trước khi đi gọi Chu Tiểu Quân, Chu Tiểu Quân nói
muốn ở lại làm bài tập với Cố Tưởng.
Cậu bé nào có phải làm bài tập cùng Cố Tưởng đâu, là muốn nhờ Cố Tưởng làm
hộ.
“Còn là anh em tốt không đấy?”
Cố Tưởng đẩy cuốn tập viết trước mặt về phía cậu bé, “Không phải tôi không
giúp, chữ của chúng ta khác nhau, giáo viên sẽ nhận ra”
“Cậu viết xấu đi là được mà!” Chữ đẹp thì nhận ra được, chữ xấu chắc chắn
không nhận ra.
Chu Tiểu Quân đáng thương cầu xin, “Cầu xin cậu đấy, tôi còn sáu bài khóa chưa
chép, với cả chữ mới nữa, cô Trịnh bảo viết mỗi chữ mới của kỳ trước một trang,
tôi mới viết được sáu trang thôi…”
Cố Niệm hỏi: “Thế kỳ nghỉ dài như vậy cậu làm gì?”
“…” Chu Tiểu Quân ngại không dám nói mình chỉ lo chơi thôi.
Cậu bé không nói thì hai anh em cũng biết, dì Vương bảo cậu là một con khỉ
nghịch ngợm, chỉ biết chơi.
Thấy họ vẫn không đồng ý, Chu Tiểu Quân đau lòng lấy ra hai viên kẹo từ trong
túi, “Cho các cậu ăn. Giờ giúp tôi viết được chưa?”
Cố Tưởng và Cố Niệm mỗi ngày đều có một viên kẹo, đã không còn là những đứa
trẻ có thể bị kẹo dụ dỗ nữa.
Rút ánh mắt khỏi viên kẹo, Cố Tưởng nói: “Kẹo thì thôi, cậu giữ mà ăn, bọn tôi có
thể giúp cậu viết, nhưng cậu phải giúp bọn tôi nhổ cành lau sậy”
Chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao?
Không cần các cậu giúp tôi cũng sẽ nhổ cho các cậu mà!
“Được!” Chu Tiểu Quân nhanh chóng cất kẹo, “Tan học tôi sẽ đi nhổ, đảm bảo hai
ngày là nhổ được một đống về cho các cậu!”
“Vậy được rồi, tôi nói trước, nếu cô giáo phát hiện ra, cậu không được khai ra bọn
tôi đâu đấy”
Chu Tiểu Quân vỗ ngực, “Yên tâm! Chuyện vô nghĩa như thế tôi tuyệt đối không
làm!”
Nhà có khách nhỏ, Tô Chiêu Chiêu cắt táo mang vào.
Ba đứa trẻ đang cắm cúi viết trên bàn học, cô vào mà chúng cũng không biết.
cua-chung/chuong-40.html]
“Mẹ” Cố Niệm là người phát hiện ra cô trước.
Tiếng gọi này khiến Chu Tiểu Quân giật mình, như làm việc lén lút, “pặc” một tiếng
nằm rạp xuống bàn học, che kín sách vở trên bàn, khiến cả Cố Tưởng đang chép
bài cũng giật mình.
“Dì Tô, hì hì!”
Ai mà chẳng lớn lên từ tuổi thơ, cộng thêm tiếng hét của Vương Xuân Hoa trước
đó, Tô Chiêu Chiêu sao có thể không biết ba đứa đang làm gì chứ?
“Đừng hì hì nữa, ăn chút táo đi” Nói xong Tô Chiêu Chiêu đặt bát giữa bàn học
rồi đi ra ngoài, không quấy rầy chúng nữa.
Lúc này Chu Tiểu Quân mới ngửi thấy mùi táo, nhìn thấy những miếng táo nhỏ đã
được cắt trong bát, mắt sáng rực!
“Oa! Cố Tưởng Cố Niệm, mẹ các cậu thật tốt!” Cậu bé nhón một miếng cho vào
miệng, ôi ôi ôi, táo ngon quá đi mất.
Dì Tô sau này chính là người cậu yêu quý nhất!
Cố Tưởng và Cố Niệm ngậm táo, hếch cằm, “Đương nhiên rồi!”
Chương 33: Quần áo mới của các con
Buổi chiều Tô Chiêu Chiêu đi một chuyến đến cửa hàng cung tiêu xã, mua cặp
sách và bút chì cho hai đứa trẻ.
Cặp sách thời này là kiểu túi đeo, chỉ có hai màu, xanh dương và xanh quân đội.
Tô Chiêu Chiêu chọn màu xanh quân đội, mỗi đứa một cái.
Đáng lẽ muốn mua một nắm bút chì để ở nhà, nhưng cô bán hàng không bán,
“Vốn dĩ không còn bao nhiêu, cô mua hết thì người khác mua gì?”
Biết nhà cô chỉ có hai đứa trẻ, cô ấy đưa cho bốn chiếc bút chì.
Tô Chiêu Chiêu bực bội cầm cặp sách và bút chì sang tiệm may bên cạnh.
Thợ may già đã gặp cô mấy lần trong vài ngày, vừa thấy cô vào, ông chỉ vào quần
áo trên bàn, “Của cô đây. Còn thiếu hai bộ chưa xong, hai hôm nữa quay lại lấy
nhé”
Mắt Tô Chiêu Chiêu sáng lên, “Nhanh vậy ạ!”
Cô vốn định đến thử vận may, ngày mai đã khai giảng, hai đứa trẻ mặc quần áo
vá víu đi học không tiện, cô nghĩ nếu chưa làm xong thì mua tạm mỗi đứa một bộ
ở cửa hàng cung tiêu xã.
Tô Chiêu Chiêu lật xem, hai bộ thiếu đúng là của cô, cô thì không vội.
“Cảm ơn bác thợ” Tay nghề của bác thợ khỏi phải bàn, làm rất đẹp, đẹp hơn
nhiều so với đồ treo ở cửa hàng cung tiêu xã.
Tô Chiêu Chiêu cầm cặp sách và quần áo về nhà, gọi Cố Tưởng và Cố Niệm ra,
“Quần áo mới của các con xong rồi, mau ra xem. Còn có cả cặp sách mới nữa!”
Hai anh em đặt bút xuống chạy ra, cùng ra còn có Chu Tiểu Quân, đúng vậy, bài
tập hè của cậu bé vẫn chưa làm xong.
“Oa! Cái quần này đẹp thật! Cố Tưởng, quần áo của cậu và em gái cậu giống hệt
nhau! Lại còn có cặp sách mới nữa, cặp sách của tôi cũ lắm rồi, mẹ tôi cũng
không mua cho tôi!”
Quần áo vẫn có chỗ khác nhau, ví dụ như khóa kéo quần của con trai ở phía
trước, con gái ở bên hông.
Chiếc quần kiểu công nhân của Cố Tưởng có khóa kéo phía trước, tiện cho việc
đi vệ sinh.
Mắt Cố Niệm sáng lấp lánh, sờ sờ cặp sách, rồi sờ sờ quần áo mới, “Mẹ ơi, con
có cần mặc thử không ạ?”
“Đương nhiên phải thử rồi, con vào phòng bố mẹ thử đi, kéo rèm lại” Cô lại nói
với Cố Tưởng: “Con cũng vào phòng thử đi, nếu không vừa thì phải mang đi sửa
ngay”