“Cái của tôi không phải mua, là thợ mộc cũ làm, mười mấy năm rồi. Cô hỏi tôi chỗ
bán thì tôi chịu, chợ nội thất trong thành phố chắc có bán. Không thì cô tìm thợ
mộc mà làm”
Tô Chiêu Chiêu không quen thợ mộc, nhưng chuyện này không khó, đồ đạc trong
nhà đều là Cố Hành chuẩn bị, không biết là anh mua hay xin từ đơn vị, dù sao hỏi
anh thì chắc chắn anh sẽ biết.
Tô Chiêu Chiêu lấy quần áo mới, quay lại cửa hàng bách hóa mua vải.
“Thưa cô, làm ơn may cho tôi vài bộ đồ ngủ dài tay, hai bộ cho bọn trẻ, cỡ thì theo
số đo lần trước, lớn hơn một chút là được, một bộ theo cỡ của tôi, và một bộ cỡ
nam”
Bà thợ may già đeo kính nhìn cô, “Cô còn biết đến đồ ngủ à? Sành điệu đấy”
Nhìn bề ngoài thì không đoán ra, nhưng nghe cách nói chuyện thì có vẻ đúng.
Tô Chiêu Chiêu: “… Tối ngủ quần áo dễ bị nhăn, chi bằng may một bộ chuyên để
mặc ngủ, trời lạnh rồi, nửa đêm dậy cũng không sợ bị cảm. Cô làm được không
ạ?”
“Bỏ chữ ‘không’ đi, nếu cô muốn, tôi có thể làm cho cô đủ kiểu đẹp mắt!” Bà là thợ
may già mấy chục năm kinh nghiệm, cái gì mà chưa từng thấy qua?
Lại còn ‘không’? Thật là sỉ nhục người khác!
Nếu không phải bây giờ không thích nhắc chuyện cũ, bà đã phải nói cho cô biết
thành tựu của bà ở Hải Thành năm xưa rồi.
Tô Chiêu Chiêu vội vàng xin lỗi, “Là tôi có mắt không tròng”
“Cỡ nam thì sao? Cô đã tự đo ở nhà chưa?”
“Vẫn chưa, ngày mai tôi đưa số đo cho cô được không?”
“Được, vậy mai cô lại qua đây” Bà nhắm mắt lại, chiếc ghế bập bênh đung đưa.
Từ chối làm phiền.
Hiểu rồi.
Chương 39: Tô Chiêu Chiêu mộc mạc
Trở về từ tiệm may, Tô Chiêu Chiêu thử quần áo, áo sơ mi trắng bên dưới mặc
quần xanh tím than, cô thử nhét gấu áo vào trong quần, thắt lưng lỏng lẻo, không
ra kiểu gì.
Trong tủ quần áo có thắt lưng của Cố Hành, cô lấy ra thắt vào eo, rồi soi gương.
Một nữ đồng chí thật mộc mạc!
Tô Chiêu Chiêu che mặt, nữ chính xuyên không trong các truyện niên đại khác
mặc như thế này thì là thanh thuần, xinh đẹp, còn cô mặc, chỉ có hai chữ: mộc
mạc!
Thế nên quần áo không quan trọng, quan trọng vẫn là phải xem mặt.
Tô Chiêu Chiêu tháo thắt lưng, đặt lại chỗ cũ, kéo gấu áo sơ mi ra, lại càng mộc
mạc hơn.
Giống như những công nhân trong phim cũ mà cô từng xem, chỉ là mái tóc trông
hơi khác. Tô Chiêu Chiêu sờ sờ búi tóc tròn sau gáy, tóc nguyên chủ chất lượng
không tốt, cả mái tóc dài khô và xơ, sau khi cô đến thì ngày nào cũng búi cao vừa
phải như thế này ở sau gáy.
Nói về tính thẩm mỹ, hoàn toàn không có, hầu hết các bà nội trợ thời này đều để
kiểu tóc như vậy.
Kiểu tóc như tết tóc hai bím, thường là của những cô vợ trẻ và những cô gái chưa
lấy chồng.
Tô Chiêu Chiêu thay quần áo mới ra và đi ra ngoài.
“Chị Vương ơi, có nhà không?”
Vương Xuân Hoa đang đổ nước đun sôi để nguội vào hũ, nghe tiếng gọi, cô ấy
nói vọng ra: “Có, cửa không khóa, chị vào đi”
Tô Chiêu Chiêu đẩy cửa lớn bước vào vài bước, “Hỏi chị chuyện này, ở khu mình
có tiệm cắt tóc không?”
cua-chung/chuong-48.html]
“Tiệm cắt tóc? Chị muốn cắt tóc à?”
“Đúng vậy, tóc dài quá, muốn cắt bớt đi một chút, đỡ bất tiện khi gội”
Vương Xuân Hoa đặt nồi xuống, “Cắt tóc thì tìm tiệm làm gì! Nếu chị làm không
quen, đợi tôi làm xong tôi cắt cho! Cắt tóc thì tôi biết làm!”
Chỉ vài nhát kéo là xong thôi mà.
Không trách Vương Xuân Hoa lại tự tin như vậy, tóc của ba đứa con ở nhà, và cả
tóc của cô ấy đều do cô ấy tự tay cắt, nếu không phải trong đơn vị có người
chuyên cắt tóc cho cán bộ, thì đầu của Chính ủy Chu nhà cô ấy cũng phải do cô
ấy chịu trách nhiệm.
Tô Chiêu Chiêu sợ hãi lùi lại một bước, cô không dám.
Tóc của Chu Tiểu Quân trông như bị chó gặm, với kỹ thuật này, cô dám giao tóc
mình cho cô ấy sao?
“Không làm phiền chị đâu, nếu không có tiệm cắt tóc thì tôi nhờ Đoàn trưởng Cố
nhà tôi giúp vậy”
“Không có đâu, không có đâu” Vương Xuân Hoa cười, “Phải để Đoàn trưởng Cố
nhà chị cắt cho, còn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng nữa chứ!”
“Haha…” Tô Chiêu Chiêu cười hai tiếng rồi vẫy tay bỏ đi.
Vương Xuân Hoa còn tưởng cô ấy ngại ngùng, “Sinh hai đứa con rồi, có gì mà
phải ngại chứ?”
Tô Chiêu Chiêu nghe thấy lời nói phía sau, nghĩ thầm, nếu nói cô và Cố Hành còn
chưa nắm tay nhau nữa, chắc chẳng ai tin.
Khoảng sáu giờ, Cố Tưởng và Cố Niệm tan học về, tay ôm hai bó cây sậy lớn,
phía sau còn có ba cậu bé cùng tuổi, cũng ôm cây sậy.
“Các con đi bứt sậy khi nào vậy?” Tô Chiêu Chiêu vội vàng đưa tay ra đỡ.
“Buổi trưa nghỉ ngơi bọn con không ngủ trong lớp” Cố Tưởng bảo các bạn nhỏ
đặt cây sậy dưới mái hiên.
Trong ba người bạn nhỏ có một là Chu Tiểu Quân, hai người còn lại là bạn cùng
lớp của chúng, đều là con của các chiến sĩ trong đơn vị, được Chu Tiểu Quân dẫn
đi chơi cùng.
“Chào dì Tô!”
Đứa nào đứa nấy đều rất lễ phép, đặt đồ xuống là chào hỏi.
Tô Chiêu Chiêu cười híp mắt, “Chào các con, cảm ơn các con, mệt rồi đúng
không? Ngồi xuống đi, dì mời các con ăn kẹo”
Mắt các bạn nhỏ sáng rực!
Quả nhiên đúng như Chu Tiểu Quân nói, mẹ của Cố Tưởng và Cố Niệm rất hào
phóng!
Tô Chiêu Chiêu vào nhà lấy một nắm kẹo, cho mỗi đứa trẻ một nắm nhỏ.
Các bạn nhỏ đều kinh ngạc, đây là lần đầu tiên chúng thấy có người cho kẹo mà
cho cả nắm.
“Cảm ơn dì Tô!”
Từng đứa trẻ cảm ơn xong, còn nói với Cố Tưởng: “Mai bọn mình lại giúp cậu bứt
sậy, ăn cơm trưa xong là đi ngay, hứa rồi đấy!”
Cố Tưởng mím môi gật đầu.
Chu Tiểu Quân chào các bạn đi về, ra khỏi cửa vẫn còn nghe thấy tiếng nó nói
chuyện với người khác, “Tao đã bảo sẽ không để chúng mày thiệt thòi đâu mà…
Bảo chúng mày đi, chúng mày còn không muốn đi…”
Tô Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn cái miệng chu ra của hai anh em, đưa hai tay ra, mỗi
bên nhéo một đứa, “Sao vậy? Như ai thiếu nợ tụi con vậy”
Cố Tưởng: “Mẹ, một viên là đủ rồi”
Cố Niệm hai tay xoắn xuýt trước ngực, “Đúng đó, kẹo đắt lắm mà”