Tăng Tiểu Hoa đang cầm đũa gắp thức ăn nhưng tay run đến mức trượt tay,
miếng rau rơi tọt xuống đất.
“Bên bảo vệ tìm tôi thì liên quan gì chứ?”
“Bà nhặt được chiếc đồng hồ, cứ khăng khăng là mình mua, không nhớ à?”
Bảo vệ điều tra chuyện đó sao?! Lòng bàn tay Tăng Tiểu Hoa bắt đầu rịn mồ
hôi. Chiếc đồng hồ nhặt được hồi sáng đã giao nộp rồi. Cô ta chỉ la lối nhận vơ
một lúc chứ đã lấy đi đâu, sao bên bảo vệ lại tìm đến tận cửa nhanh thế này?
Chuyện này. cũng quá nhanh rồi đấy.
Sắc mặt Tăng Tiểu Hoa cực kỳ khó coi. Vốn định về ký túc xá dò la tin tức,
nhưng lại không muốn lãng phí phiếu lương thực, cô ta vội vàng và nốt bát
cơm, chẳng kịp rửa bát đã cầm luôn chạy về phía ký túc xá. Không lẽ bên bảo
vệ đã tra ra chiếc đồng hồ đó là của ai rồi sao? Tăng Tiểu Hoa càng đi càng
nhanh. Vì một cái đồng hồ rách mà mất việc thì không đáng. Cô ta phải đến
giải thích với bảo vệ rằng đồng hồ là do cô ta nhặt được và đã giao nộp, đó gọi
là gì nhỉ. nhặt được của rơi trả người bị mất.
Phòng Bảo vệ.
“Đội trưởng Ngô, sự việc là như vậy ạ” Đỗ Tư Khổ đã kể toàn bộ chuyện xảy ra
tối qua, bao gồm cả việc có một nữ đồng chí là nạn nhân. Cô không hề nói cụ
thể diện mạo hay tình trạng của cô gái đó, chỉ xác nhận là có người như vậy.
“Hắn ta chắc chắn có vết thương do bị đánh trên lưng, tay có vết cắn nhẹ,
dáng người cao” Tư Khổ đã nói hết những gì cần nói, “Lúc đó trời quá tối,
những thứ khác tôi không nhớ rõ lắm”
Đội trưởng Ngô ghi chép lại toàn bộ. Anh không truy hỏi về tình hình của nữ
đồng chí bị hại, mà dặn dò Tư Khổ: “Hắn ta có thể đã nhìn thấy mặt cô, mấy
ngày tới đừng đi đâu một mình, tốt nhất nên rủ bạn bè đi làm cùng” Anh lại lấy
ra cây gậy ngắn được người ta trả lại hồi sáng: “Cái này cô cầm về mà phòng
thân”
“Cảm ơn Đội trưởng Ngô” “Đi đi”
Tư Khổ bước ra khỏi phòng bảo vệ, đi thẳng tới nhà ăn. Cô vẫn chưa được hạt
cơm nào vào bụng.
Bên trong phòng bảo vệ, Đội trưởng Ngô chọn ra hai người: “Cậu đi điều tra kỹ
tình hình của Bàng Nguyệt Hồng, tập trung vào các mối quan hệ xã hội, xem
cô ta có đối tượng nào không” Rồi anh bảo người còn lại: “Cậu báo với người
bên trạm y tế xưởng, mấy ngày này nếu có ai đến lấy thuốc tan máu bầm
thì ghi tên lại và báo ngay cho bảo vệ” Hai người chia nhau hành động.
Đội trưởng Ngô lại hỏi đồng chí trực ban hồi sáng: “Sáng nay ai mang đèn pin
đến trả?” “Người của phân xưởng 2 ạ” “Nam hay nữ?” “Nam”
Đội trưởng Ngô lại thấy vô lý. Không đúng, nếu phán đoán của anh không sai,
tối qua Tiểu Đỗ đã đưa đèn pin cho cô gái bị hoảng loạn kia, thì sáng nay cô
gái đó phải là người mang trả mới đúng. Vậy mà lại là một nam công nhân
phân xưởng 2.
“Lát nữa giao ca xong, cậu sang phân xưởng 2 nhận diện người đó, hỏi xem ai
đã nhờ anh ta mang trả” Đội trưởng Ngô ra lệnh. “Rõ!”
Đội trưởng Ngô muốn âm thầm điều tra xem người bị hại là ai. Cô bé Tiểu Đỗ
kia kín miệng thật, hễ nhắc đến nạn nhân là cô lại lảng tránh. Nhưng người bị
hại cũng là một đầu mối quan trọng. Có kết thù với ai không? Cứ điều tra đi,
sớm muộn gì cũng ra ánh sáng. Vết thương trên tay thì dễ tìm, vết thương trên
lưng thì hơi rắc rối một chút. Đội trưởng Ngô quyết định ra nhà ăn. Lúc lấy cơm
kiểu gì chẳng phải đưa tay ra? Giờ cũng muộn rồi, anh đi ăn trước, đợi đến
chiều tối lúc mọi người tập trung lấy cơm, anh sẽ rà soát từng người một.
Khu tập thể Đường sắt.
Nhà họ Đỗ bếp lạnh lò tàn, đã giữa trưa mà chẳng thấy ai nấu cơm. Bà nội Đỗ
sa sầm mặt mũi đi quanh sân mấy vòng, lục tung mọi ngóc ngách vẫn không
thấy mẹ Đỗ đâu. Là đi bệnh viện chưa về, hay là cố tình không nấu cơm để bỏ
đói bà già này? Quần áo bẩn của cả nhà thay ra hôm qua chất đống trong
chậu trước cửa, bốc mùi mồ hôi chua lòm. Sao chẳng thấy ai giặt giũ gì thế
này?
60/chuong-25.html]
Nhà hàng xóm.
Mẹ Đỗ và bà Lưu Vân đang bàn bạc hăng say. Sáng nay, sau khi lấy được sổ hộ
khẩu, mẹ Đỗ vốn định lên đồn công an ngay, nhưng bà Lưu Vân hàng xóm lại
tìm tới, nói muốn bàn chuyện của hai đứa trẻ: Thẩm Dương và Đỗ Tư Khổ.
Mẹ Đỗ lúc đó rất nghi ngờ: “Chuyện nhà bà hôm qua náo động thế nào tôi biết
cả đấy, thằng Thẩm Dương nhà bà có nghe lời bà đâu”
Lưu Vân: “Nó mà không ưng Tư Khổ thì hôm qua việc gì phải đặc biệt chạy
sang nói chuyện phân nhà với nhà bà? Chuyện này là có hy vọng đấy. Thay vì
để nó đón con vợ cũ không ai ưa nổi kia về, chẳng thà để Tư Khổ làm con dâu
tôi. Hai nhà mình biết rõ gốc gác của nhau, tính nết Tư Khổ thế nào tôi cũng
hiểu, dễ dạy bảo”
Mẹ Đỗ trong lòng đương nhiên là ưng, nhưng chuyện này không thể dễ dãi
được. Điều kiện phải bày ra rõ ràng. Thế là hai bên ăn ý, mẹ Đỗ sợ bàn bạc ở
nhà mình bà nội lại sang gây sự, nên sang thẳng nhà họ Thẩm.
“Việc làm phải được sắp xếp, nhất định phải là công nhân chính thức. Bản lĩnh
của thằng Thẩm Dương nhà bà tôi biết, con nhỏ họ Hà (vợ cũ Thẩm Dương)
thành phần tư bản như thế mà nó còn lo được việc. Lần này hai nhà mình làm
thông gia, việc của con Tư nhà tôi chắc chắn phải lo xong xuôi, không được
kém con họ Hà”
Lưu Vân đáp ngay: “Không vấn đề gì” Chú hai của Thẩm Dương là lãnh đạo Cục
Lương thực, sắp xếp cho cháu dâu vào đó không phải chuyện khó.
Thế là thành công sao? Mẹ Đỗ cảm thấy đòi thế vẫn hơi ít, bèn tăng giá: “Cái
nhà này tuy là đơn vị Thẩm Dương phân cho, nhưng sau khi hai đứa cưới nhau,
con Tư nhà tôi phải đứng tên một phần. Còn sính lễ, xe đạp nhà bà có rồi
không nói, nhưng máy khâu là nhất định phải mua” Dù là tái hôn, nhưng con
gái bà cũng phải có đủ đầy.
“Máy khâu, mua!” Lưu Vân thầm nghĩ, máy khâu mua xong thì Tư Khổ cũng
mang về nhà họ Thẩm, đến lúc đó ai dùng thì đâu phải người ngoài nói là
được. Tiền mua thì có, nhưng phiếu máy khâu thì chưa có. Hai bà bà bàn
chuyện hăng hái đến mức quên cả thời gian.
“Ôi, quá giờ cơm rồi” Mẹ Đỗ định về: “Bên bệnh viện còn đang chờ đưa cơm”
Giờ nấu không kịp nữa, chẳng biết nhà ăn đường sắt còn cơm canh không.
“Được, chuyện cụ thể lần sau bàn tiếp” Lưu Vân cũng đói rồi, định lát nữa nấu
bát mì ăn tạm. Nhà họ Thẩm cả cha lẫn con đều có việc làm, người ít, tiêu pha
ít nên tích cóp được nhiều tiền. Chưa kể lễ tết ngành đường sắt hay phát dầu,
phát gạo, nhà họ Thẩm không giống nhà họ Đỗ cứ đem đồ đi cho người ngoài,
tích trữ lại nên đồ đạc rất nhiều.
Mẹ Đỗ về đến nhà thì đụng ngay bà nội Đỗ đang đứng giữa sân. Người già rồi
mà hỏa khí vẫn vượng thế. “Đi đâu thế hả? Cơm không nấu, áo không giặt, định
làm phản đấy à?” Bà nội nói xong thì vội bịt miệng lại. Không dám nói bừa. Mẹ
Đỗ mặt cắt không còn giọt máu: “Mẹ, nhỏ tiếng thôi” Hai chữ “làm phản”
không thể tùy tiện nói ra được, rước họa vào thân như chơi. Bà nội trong lòng
cũng có chút sợ hãi. Hai mẹ chồng nàng dâu ăn ý không nhắc đến nữa. Mẹ Đỗ
nói: “Con ra nhà ăn mua ít cơm, lát nữa mang về cho mẹ” Sau đó lại mang vào
viện một ít. Bà nội chỉ đống quần áo bẩn: “Thế mấy thứ này thì sao?” Mẹ Đỗ
đáp: “Đồ của cô Út mẹ lọc ra để cô ấy tự giặt, đồ nhà mình lát con về giặt” Sao
mà lắm quần áo bẩn thế không biết? Hồi trước con Tư còn ở nhà, cảm giác
việc cũng đâu có nhiều. Quần áo bẩn lúc nào cũng được giặt sạch phơi lên từ
sáng sớm. Nghĩ bụng, làm công nhân thời vụ chẳng có tương lai gì, đến lúc đó
bà phải khuyên nhủ con Tư thật tốt, để nó về nhà yên tâm chuẩn bị cưới xin.
Sau khi cưới có việc chính thức chẳng phải tốt hơn cái chân chạy việc vặt kia
sao?
Bệnh viện Nhân dân.
“Anh chị đừng ở đây nữa, làm thủ tục xuất viện đi” Nhân viên bệnh viện không
cho gia đình Vu Cường ở lại nữa. “Giấy giới thiệu người nhà tôi đang tìm cách
lo rồi, xin cô cho thư thả thêm hai ngày nữa được không?” Hoàng Thái Hà khổ
sở van xin.
“Thư thả gì nữa!” Cô y tá sầm mặt, “Đáng lẽ hôm qua không có giấy giới thiệu
là không được nhận rồi, giờ đã qua một ngày mà vẫn chưa lo xong. Các người
cứ nhây ra thế, cấp trên kiểm tra thì bệnh viện chúng tôi chịu tội. Phải biết
thông cảm cho nhau chứ, đâu thể chỉ biết mình mình được” Cô ta liếc nhìn Vu
Cường: “Chị tự nhìn đi, chồng chị giờ sắc mặt tốt thế kia, ăn được uống được,
đi vệ sinh được, tự đi lại được rồi. Sao cứ phải ở đây tiêu tiền làm gì?”
Hoàng Thái Hà “bộp” một cái quỳ xuống: “Hôm nọ ông ấy hộc máu, sức khỏe
yếu lắm, mong cô giúp đỡ cho chúng tôi ở lại thêm vài ngày” Nói rồi còn bật
khóc. Y tá giật mình tránh sang một bên: “Chị đừng quỳ tôi, không phải tôi ép
anh chị xuất viện, mà là nhiệm vụ từ trên giao xuống. Hay thế này đi, khi nào
chị lo được giấy giới thiệu thì hãy quay lại nhập viện, được không?” Đúng là
người không biết lý lẽ mà.
Thái Hà không nghe, còn bắt đầu dập đầu: “Lạy cô, cầu xin cô” Cô y tá sợ quá
chạy đi tìm y tá trưởng. Y tá trưởng lại đi tìm bác sĩ. Một lúc sau, bảo vệ và
người của đồn công an kéo đến kiểm tra giấy tờ, giấy giới thiệu của ba người.
Có giấy giới thiệu đi thăm thân, nhưng tuyệt đối không có giấy giới thiệu nằm
viện. Vu Cường thuộc huyện Tùng, muốn nằm viện phải về huyện Tùng chứ
không được chữa trị ở đây.
“Giấy giới thiệu ghi rõ anh chị chỉ được ở lại Dương Thị thêm hai ngày nữa thôi
đấy” Người bên công an nói. Quá hạn là sẽ bị trục xuất.
Ba người đứng lếch thếch trước cổng bệnh viện. Hoàng Thái Hà thẫn thờ, Vu
Nguyệt Oanh ôm chăn nệm, Vu Cường tự xách hành lý. Thành phố này không
dung nạp họ. Trong lòng Nguyệt Oanh đau đớn vô cùng. Sáng nay cô hỏi
đường ra nhà ăn, người ở đó thấy cô mặt lạ còn không chịu bán đồ ăn sáng,
may mà có bố Đỗ nhìn thấy mới mua giúp một ít. Thế là Nguyệt Oanh xách đồ
ăn vào viện luôn từ lúc đó, chưa hề quay về nhà họ Đỗ. Vốn tưởng mẹ Đỗ sẽ
cuống cuồng tìm mình, ai ngờ đến tận trưa mẹ Đỗ không những không đến mà
ngay cả cơm cũng không gửi vào.