Dư Phượng Mẫn vốn không thích việc cứ hễ làm là bị chê bai, đả kích suốt như
vậy. “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, thế tóm lại phải làm
thế nào? Có mỗi một cái đồ chết tiệt này mà hì hục cả buổi sáng, đúng là phí
thời gian” Phượng Mẫn chịu không nổi cái nghề này!
“Phượng Mẫn, đừng vội” Đỗ Tư Khổ đặt công việc trên tay xuống, an ủi: “Anh
Bằng này, anh xem trong phân xưởng mình còn việc gì không cần quá tỉ mỉ mà
Phượng Mẫn có thể làm được không?”
Anh Bằng cũng sầu não. Xem đi xem lại, tính cách của Phượng Mẫn thực sự
không hợp với những công việc đòi hỏi sự tinh vi, phải làm sao bây giờ? À, có
cách rồi. “Hay là thế này, tôi dẫn cô sang phân xưởng 2 xem thử, bên đó công
việc có lẽ sẽ hợp với cô hơn” Anh Bằng nói.
Phân xưởng 1 chủ yếu là thợ nguội, phân xưởng 2 thì nhiều thợ hàn. Việc hàn
xì chắc không cần quá nhẫn nại như nghề nguội, cứ sang thử xem, nếu vẫn
không được thì Phượng Mẫn chỉ còn nước đổi bộ phận khác. “Được, để tôi đi
xem” Phượng Mẫn thực sự không muốn cầm cái dũa đó nữa.
Tư Khổ định đi cùng nhưng bị anh Bằng giữ lại: “Cô cứ ở lại phân xưởng mình,
không cần qua đó đâu” Tư Khổ học rất nhanh, lúc đầu còn bỡ ngỡ vài cái, giờ
tay nghề đã xấp xỉ thợ nguội bậc một rồi. Đầu óc linh hoạt, tay chân cũng khéo
léo.
“Tư Khổ, cậu cứ làm ở đây đi, tớ qua đó xem tình hình thế nào” Phượng Mẫn
nháy mắt với Tư Khổ, ý bảo nếu bên phân xưởng 2 dễ thở hơn thì sẽ kéo Tư
Khổ sang cùng. Cô đi “thăm dò” trước.
Anh Bằng dẫn Phượng Mẫn đi. Một lát sau, anh quay lại một mình, bảo với Tư
Khổ: “Cô ấy làm bên đó khá hơn bên mình nhiều” Thợ hàn ở phân xưởng 2 chia
làm hai loại: một là chế tạo thiết bị mới, hai là bảo trì và sửa chữa thiết bị.
Không cần nói cũng biết, Phượng Mẫn chọn loại đầu tiên. Cô không thích sửa
đồ cũ, làm đồ mới thú vị hơn nhiều.
Tại bộ phận sửa chữa. Bác Phương hớn hở lái chiếc xe kéo về đại đội. Thử rồi,
sửa xong kéo thồ khỏe re! Sau khi bác đi, Tổng công sư Đinh gọi Tiểu Hà lại
hỏi xem chiếc xe đó đã được sửa như thế nào.
Tiểu Hà thật thà kể lại mọi chuyện: Có một nữ đồng chí tên là Tiểu Đỗ ở trong
xưởng đã đưa ra phương án sửa chữa, anh và các đồng nghiệp chỉ việc thực
hiện theo thôi. “Tiểu Đỗ à? Ở bộ phận nào?” Cái này thì Tiểu Hà chịu, lúc nãy
không có hỏi. Cũng có thể là có nói nhưng anh không nhớ, vì lúc đó tâm trí anh
đều đặt hết vào cái xe kéo rồi. “Tên đầy đủ là gì?” Cái này anh cũng. không
biết nốt. Tiểu Hà vò đầu bứt tai, bỗng linh tính mách bảo: “Là Tiểu Lại bên
Tổng vụ dẫn cô ấy đến, chắc đồng chí Lại biết cô ấy đấy” “Đi hỏi thử xem”
“Rõ!”
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Đến giờ tan làm, Dư Phượng Mẫn vui vẻ chạy
sang phân xưởng 1 tìm Tư Khổ, rủ cô đi ăn cơm. Tư Khổ có việc: “Phượng Mẫn,
tớ phải qua phòng bảo vệ một chuyến, cậu cứ đi trước đi” Phượng Mẫn nhớ ra:
“À, chuyện cái đèn pin hả? Được, thế cậu đi đi, tớ về ký túc xá lấy cặp lồng
cho cậu luôn”
Tư Khổ lấy tiền và phiếu lương thực ra định đếm, Phượng Mẫn ngăn lại: “Tớ đã
biết giá món ăn thế nào đâu, cứ để tớ mua xong rồi tính sau” “Cũng được”
Phượng Mẫn về ký túc xá lấy cặp lồng, còn Tư Khổ đi về phía phòng bảo vệ.
Phòng bảo vệ nằm ngay cổng chính, khá xa phân xưởng.
“Đồng chí cho tôi hỏi, sáng nay có ai đến trả đèn pin không ạ?” Tư Khổ hỏi.
Đèn pin trả rồi là tốt, còn cái gậy ngắn thì. kỹ thuật nguội sáng nay cô không
phải học suông đâu. Tìm một khúc gỗ chắc chắn, mài giũa một chút là có
ngay cái gậy mới thôi.
“Có. Sao cô biết?” “Đèn pin đó là đồng chí trực đêm qua cho tôi mượn, sáng
nay tôi bận nên nhờ người mang trả hộ” Tư Khổ thở phào. Nữ đồng chí tối qua
xem ra vẫn giữ chữ tín. Chuyện này coi như êm xuôi. Tư Khổ hỏi tiếp: “Đồng chí
cho hỏi Đội trưởng Ngô có đó không?” “Không có, cô tìm Đội trưởng có việc
gì?” “Tôi có việc gấp” “Đội trưởng Ngô bị người ta gọi đi từ sáng sớm rồi”
Không biết đi đâu.
Đang nói chuyện thì Phượng Mẫn hớt hải chạy tới, thở không ra hơi: “Tư Khổ, dì
quản lý bảo tớ gọi cậu về gấp, Đội trưởng Ngô bên bảo vệ đang tìm cậu có việc
đấy”
Chỉ vì một cái đèn pin vô tình làm mất mà Đội trưởng phải đích thân tìm đến
tận nơi sao? Nghe cứ có gì đó. sai sai. Phượng Mẫn tuy lẩm bẩm trong lòng
nhưng trước mặt Đội trưởng Ngô, cô chẳng dám hé răng nửa lời. Lúc Đội
trưởng nghiêm mặt trông đáng sợ lắm.
Đội trưởng Ngô đến ký túc xá nữ sao? Tư Khổ lập tức hiểu ra, chuyện ký túc xá
bị kẻ xấu để mắt tới, Đội trưởng chắc hẳn đã nắm được tình hình. “Tôi về ngay
đây”
Ký túc xá nữ. Đội trưởng Ngô đang ngồi trong văn phòng quản lý. Dáng người
anh cao lớn, ngồi trong căn phòng nhỏ khiến không gian như chật chội hẳn lại.
Một lát sau, tiếng động bên ngoài vang lên, Tư Khổ và Phượng Mẫn đã về.
60/chuong-24.html]
“Tiểu Đỗ, bên này” Dì Trương quản lý gọi. Tư Khổ nhanh chóng bước tới:
“Phượng Mẫn, cậu cứ đi ăn cơm đi, ở đây chắc còn lâu đấy. Tiện thể mua cơm
giúp tớ luôn, không lát nữa hai đứa mình đều nhịn đói đấy” Phượng Mẫn dù rất
tò mò muốn nghe xem họ nói gì, nhưng còn phải đi mua cơm giúp bạn. Có
chuyện gì lát nữa Tư Khổ kể lại sau cũng được. Cô luyến tiếc rời đi.
“Tôi họ Ngô, Đội trưởng đội bảo vệ, tìm cô là muốn hỏi rõ một vài chuyện” Đội
trưởng Ngô giới thiệu xong rồi bắt tay Tư Khổ. “Tôi là Đỗ Tư Khổ, công nhân
mới vào xưởng, chắc anh đã có hồ sơ của tôi rồi” Tư Khổ đáp. Đội bảo vệ quản
lý an ninh, hồ sơ của mọi người họ đều nắm rõ. “Cô kể lại chuyện tối qua đi”
Đội trưởng Ngô nhìn xoáy vào mắt Tư Khổ, không hề nhắc đặc biệt đến chuyện
đèn pin.
Tư Khổ bắt đầu: “Tối qua tôi từ nhà đến xưởng, đồng chí bảo vệ ở cổng có cho
tôi mượn một cái đèn pin và một cây gậy ngắn để phòng thân, sau đó tôi đi về
phía ký túc xá” Cô biết Đội trưởng muốn nghe điều gì. Chuyện về nữ đồng chí
kia, cô sẽ kể lướt qua, không nói cụ thể là ai.
Đang nói dở thì tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào:
“Dì Trương ơi, dì có kim chỉ không ạ?” Dì Trương tìm hộp kim chỉ, mở cửa ra:
“Thiếu kim hay thiếu chỉ?” Nghe giọng dì đã biết là ai. 庞月虹 (Bàng Nguyệt
Hồng), bảo mẫu ở nhà trẻ của xưởng, cũng gọi là cô giáo.
Cô gái này xinh đẹp, khéo tay, còn tự may được quần áo nữa. Chỉ có điều cô
dùng chỉ rất nhanh, kim cũng hay bị mòn. “Dì cho con mượn một cây kim nhỏ
ạ” Bàng Nguyệt Hồng nói, đôi mắt to nhìn lướt qua phía Tư Khổ, còn mỉm cười
hỏi: “Tối qua là em đánh rơi đèn pin đúng không, đã tìm thấy chưa?”
Tư Khổ chợt nhớ ra. Tối qua lúc cô bảo có gặp người của đội bảo vệ, chỉ có cô
gái này là có biểu cảm khác lạ so với mọi người. Giờ Đội trưởng Ngô vừa đến,
cô ta lại tới mượn kim chỉ. Thật là trùng hợp quá đi.
Chương 18: Chắc chắn không phải
Dì Trương chọn một cây kim tốt, luồn sẵn chỉ rồi đưa cho Bàng Nguyệt Hồng.
“Cây này dùng sướng lắm, dùng xong nhớ trả dì đấy” “Con cảm ơn dì Trương ạ”
Nguyệt Hồng thấy Tư Khổ không đáp lời mình nên nhận kim xong rồi đi ngay.
Chờ cô ta đi khuất, Tư Khổ hỏi dì Trương: “Dì Trương, nữ đồng chí lúc nãy là ai
thế ạ?” “Là bảo mẫu nhà trẻ của xưởng mình đấy, tên Bàng Nguyệt Hồng, vào
xưởng từ năm kia. Tuy còn trẻ nhưng chăm trẻ khéo lắm, bọn nhỏ ở nhà trẻ ai
cũng quý cô ấy” Dì Trương nói thêm, “Dạo này cũng ít thấy cô ấy qua lại”
Bàng Nguyệt Hồng. Xinh đẹp, lại là cô giáo mầm non, nhìn thế nào cũng không
giống người sẽ dính líu đến “kẻ xấu” đêm qua. Tư Khổ lại hỏi: “Chị ấy có người
yêu chưa ạ?” Dì Trương liếc nhìn Tư Khổ: “Sao, nhà cháu có anh trai à?” Định
nhắm Nguyệt Hồng làm chị dâu hay sao mà hỏi kỹ thế. Tư Khổ chống chế:
“Con thấy chị ấy xinh quá, chắc có nhiều người theo đuổi lắm ạ”
“Người theo đuổi”. Ba chữ này ngay lập tức mở ra một hướng suy nghĩ mới cho
Đội trưởng Ngô. Trước đó dì Trương có báo cáo phát hiện dấu bàn tay trên
tường phía ngoài ký túc xá nữ, nghi ngờ có kẻ rình rập. Đội bảo vệ đã điều tra
mấy ngày nay nhưng chưa thấy nữ công nhân nào xảy ra chuyện. Nếu kẻ leo
tường đó là người theo đuổi của một cô gái nào đó trong ký túc xá, thì mọi
chuyện nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng nghĩ sâu hơn thì lại thấy sai sai. Ký túc xá nữ không có phòng đơn, nếu
có kẻ lẻn được vào bên trong thì không thể không bị phát hiện. Trừ khi. có
người bao che cho hắn.
Thấy bên ngoài lại có người dòm ngó, Đội trưởng Ngô đứng dậy: “Đồng chí Tiểu
Đỗ, chúng ta sang phòng bảo vệ nói chuyện tiếp” Một khi đã nghi ngờ có công
nhân trong xưởng liên quan, thì đổi địa điểm nói chuyện sẽ tốt hơn. “Vâng ạ”
Tư Khổ đi theo.
“Tiểu Đỗ này, Đội trưởng Ngô trông uy nghiêm thế thôi chứ người tốt lắm, lát
nữa sang đó cháu đừng có sợ. Thấy gì cứ nói thật lòng, nghe chưa?” Dì Trương
sợ Tư Khổ lo lắng nên dặn dò kỹ lưỡng. Tư Khổ gật đầu. Cô có phạm lỗi gì đâu,
chỉ là cung cấp thông tin thôi mà.
Ra khỏi cửa ký túc xá, đi được một đoạn ngắn, Tư Khổ chỉ vào vị trí xảy ra
chuyện tối qua và nói nhỏ với Đội trưởng Ngô: “Đội trưởng Ngô, tối qua chính
là ở chỗ này đây” Cô còn bước tới vạch ra một khoảng không gian.
“Xảy ra chuyện?”. Đội trưởng Ngô thầm hiểu ý, xung quanh có người qua lại
nên không tiện hỏi kỹ ngay lúc này, tránh đánh rắn động cỏ.
Tại nhà ăn. Tăng Tiểu Hoa đang ăn cơm, người ở phòng bên cạnh chạy tới báo
tin: “Tiểu Hoa, bà có biết Đội trưởng Ngô bên bảo vệ vừa đến ký túc xá mình
không?”