Đang nói, mắt Vương Xuân Hoa bỗng sáng lên: “Cái cô bé họ Hà ở đơn vị em”
Tô Chiêu Chiêu vội vàng ngắt lời: “Điều về thành phố rồi chị ạ, tuần sau là không
làm ở hợp tác xã nữa đâu”
Vương Xuân Hoa thất vọng ra mặt, trong số mấy cô chưa chồng ở hợp tác xã, chị
thấy mỗi Hà Phương là được nhất.
Lúc ăn cơm, Tô Chiêu Chiêu tinh ý quan sát Diệp Thư Lan và Khương Viễn, hai
người này chắc chắn là đang yêu nhau thật, trông dáng vẻ thì ngày vui cũng gần
kề rồi.
Quả nhiên không lâu sau, Tô Chiêu Chiêu nghe được tin Diệp Thư Lan kết hôn
với con trai Sư đoàn trưởng Khương.
Tô Chiêu Chiêu không thân với Diệp Thư Lan, người ta cưới cũng chẳng thông
báo cho cô, cô biết được sớm thế này hoàn toàn là nhờ Cố Hành.
Con trai Sư đoàn trưởng Khương kết hôn, Cố Hành cũng đi uống chén rượu
mừng.
Vương Xuân Hoa thì cứ thở dài thườn thượt với Tô Chiêu Chiêu mấy bận, ý tứ
trong lời nói là nếu Chu Kiến Quốc nhà chị mà thành với Diệp Thư Lan thì giờ
người tổ chức hỉ sự phải là nhà chị mới đúng.
Chị nghĩ đến chuyện có con dâu đến phát điên rồi.
Bước sang tháng bảy, thời tiết ngày một nóng hơn, Tô Chiêu Chiêu nhờ Chu Xuân
Mai giữ giúp hai chiếc quạt điện, một chiếc cho Tiểu Đường, một chiếc cô tự mua.
Phiếu quạt điện là do Cố Hành nghĩ cách xoay xở mang về.
Thời này quạt điện thực sự siêu đắt!
Giá cả ngang ngửa một chiếc xe đạp.
Chỉ là một chiếc quạt bàn đơn giản mà tận hơn một trăm đồng, quạt cây loại lớn
nghe Chu Xuân Mai nói còn đắt hơn, một chiếc ba bốn trăm đồng, mà muốn mua
cũng chẳng có, trên thị trường hoàn toàn không có hàng, thuộc loại hàng đặc
cung.
Trong nhà có quạt điện, người vui nhất là Cố Tưởng và Cố Niệm.
Hôm mới bê quạt về, hai anh em cứ há hốc mồm, đối diện với cánh quạt cho gió
thổi vào miệng, còn phát ra tiếng “u la u la”.
Đúng là trẻ con.
Tô Chiêu Chiêu thấy vậy liền gạt hai đứa sang một bên: “Để mẹ”
Cố Hành: “”
Rốt cuộc ai mới là trẻ con đây?
Từ khi mua quạt về, đa số thời gian chỉ dùng vào ban ngày, nên dù nhà chỉ có một
cái quạt cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi buổi tối.
So với hậu thế, thời tiết bây giờ mát mẻ hơn nhiều, trừ buổi trưa đặc biệt oi bức
ra thì nhiệt độ sáng sớm và chiều tối tương đối thấp, khiến người ta thấy khá dễ
chịu.
Những ngôi nhà cũ xây bằng gạch đất có đặc điểm mùa đông ấm mùa hè mát.
Từ ngoài sân bước vào trong nhà có thể cảm nhận rõ một luồng khí mát lạnh ập
đến.
Còn những tòa nhà cao tầng hiện đại, do vật liệu và cấu trúc thay đổi, trong nhà
dưới cái nóng hầm hập sẽ trở nên ngột ngạt khó chịu, chẳng khác nào nằm trong
xửng hấp.
Nếu không có điều hòa thì không thể sống nổi.
Thế nhưng, hơi nóng từ điều hòa thải ra lại càng làm tăng nhiệt độ ngoài trời, tạo
thành một vòng lặp độc hại.
À đúng rồi, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu buổi tối cũng thỉnh thoảng dùng quạt điện.
Ví dụ như những lúc “đầm đìa mồ hôi”.
Người hài lòng nhất về việc này chính là Cố Hành.
cua-chung/chuong-229.html]
Bởi vì khi ôm vợ, cô sẽ không kêu nóng nữa.
Thật đáng chúc mừng!
..
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Tô Chiêu Chiêu đến đại học Hải Thành.
Cô đã quyết định rồi, lớp đại học hàm thụ này cô sẽ học, lấy cái bằng đại học để
tiếp tục ung dung ngồi chơi xơi nước ở đơn vị.
thái học để hưởng thụ thì chắc chắn anh sẽ phê bình cô giác ngộ thấp ngay.
Tô Chiêu Chiêu vào đại học Hải Thành khá dễ dàng.
Lúc này trường chưa khai giảng, trong trường gần như không thấy bóng người,
Tô Chiêu Chiêu đến ký túc xá giảng viên trước, thầy Bạch không có ở đó, cô lại
sang lầu Văn Hội.
Quả nhiên, thầy Bạch đang ở đây.
Khi Tô Chiêu Chiêu đến, thầy Bạch đang ngồi trước bàn học, tay cầm bút máy, cúi
đầu viết lia lịa.
Ánh mắt thầy tập trung và kiên định, mang theo tia sáng rực rỡ như lửa, giữa đôi
lông mày lộ ra vẻ suy tư sâu sắc, giống như muốn đem hết suy nghĩ trong lòng
gửi gắm vào từng con chữ.
Tô Chiêu Chiêu không làm phiền thầy, đứng ở cửa một lúc lâu.
Đợi đến khi thầy Bạch viết xong một đoạn, cô mới đưa tay gõ cửa.
“Thầy Bạch”
Thầy Bạch hơi ngạc nhiên: “Em Tô, em đến từ bao giờ thế?”
“Em đến một lúc rồi ạ, thấy thầy đang bận nên em không dám làm phiền” Tô
Chiêu Chiêu bước vào văn phòng.
Thầy Bạch gật đầu: “Em đến vì chuyện học đại học đúng không?”
“Vâng, xin lỗi thầy Bạch, giờ em mới qua được”
Thầy Bạch xua tay: “Không cần xin lỗi, đây vốn là chuyện nên cân nhắc kỹ
lưỡng”
Thầy cúi người lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì: “Đây là thư giới thiệu
của em, cầm cái này trực tiếp đến văn phòng tuyển sinh báo danh là được”
“Em cảm ơn thầy Bạch” Tô Chiêu Chiêu mỉm cười nhận lấy.
Thầy Bạch hỏi: “Đúng rồi, em định học chuyên ngành gì?”
“Kế toán ạ”
Thầy Bạch gật đầu: “Kế toán tốt, học kế toán chỉ cần tập trung vào chuyên môn
của mình là được, không cần quan tâm quá nhiều đến những khía cạnh khác.
Không giống như khoa Báo chí, cầm cây bút trong tay, những con chữ viết ra có
thể gây nên đủ loại tranh cãi và đánh giá. Có khi em viết tốt, mọi người đều tán
dương hết lời. Nhưng một khi xảy ra vấn đề, những gì em viết xuống sẽ trở thành
mục tiêu công kích của dư luận”
Nói đến đây, thầy Bạch đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên đượm buồn, dường
như vừa nhớ lại chuyện không vui nào đó trong quá khứ.
Thầy khẽ thở dài, trong mắt thoáng qua tia bất lực và cảm thán.
Lý do Tô Chiêu Chiêu chọn kế toán hoàn toàn trùng khớp với ý của thầy Bạch,
con chữ đúng là dễ nảy sinh vấn đề, đặc biệt là trong thời đại đó, có rất nhiều
người vì những gì mình từng viết mà gặp họa.
Dù cô biết trước tương lai, nhưng cũng không dám chắc mỗi bài báo mình viết
sau này đều có thể hoàn hảo tránh được rủi ro.
“Em đi đi, thầy còn chút việc, không tiếp em được”
Thầy Bạch xua tay, cầm cây bút lên một lần nữa.