Mắt Tiểu Đường sáng lên: “Được nha chị Tô, em thay mặt con trai cảm ơn chị
trước!”
Tô Chiêu Chiêu nghe mà buồn cười, còn chưa đẻ đã biết rồi sao: “Sao em biết là
con trai?”
“Em muốn sinh con trai đầu lòng, sau này mới sinh con gái. Đứa đầu là con trai
thì mẹ chồng mới không dám thái độ với em”
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: “Bà ấy thái độ với em à?”
“Bây giờ thì đương nhiên là không, em còn đang mang bầu mà, sau này thì chưa
biết thế nào đâu”
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là bài toán nan giải muôn thuở.
Đơn vị vừa hay nhập về một đợt vải mới, màu sắc tươi tắn, xanh hồng đều có đủ.
Tô Chiêu Chiêu nhờ Nhậm Hà cắt cho hai thước vải màu hồng, làm đồ trẻ con là
quá đủ rồi.
Nhậm Hà dùng giấy gói xấp vải lại đưa cho cô.
Tô Chiêu Chiêu trả tiền và phiếu xong, thuận miệng hỏi: “Hình như không thấy
Phó chủ nhiệm Hồ với Hồ Giai nhỉ”
Tiểu Đường tiếp lời: “Chị không biết à?”
“Chị không biết. Có chuyện gì sao?” Cô nên biết cái gì nhỉ?
“Em cứ tưởng người ở văn phòng nói với chị rồi chứ”
Tô Chiêu Chiêu thầm nghĩ, chắc là mọi người quên chưa nói thôi.
Nhậm Hà bảo: “Hồ Giai kết hôn rồi, lấy chồng hơi xa. Chúng mình ở phía này Hải
Thành, còn chồng cô ấy ở phía hướng bên kia thành phố ấy, Phó chủ nhiệm Hồ
xin nghỉ mấy ngày rồi”
Tiểu Đường tiếp lời: “Phó chủ nhiệm Hồ cũng không mời ai trong đơn vị đi dự
đám cưới cả, đến Chủ nhiệm Lưu cũng không mời. Mọi người đều bảo bên nhà
trai chắc chẳng ra gì, chứ nếu tốt thì Phó chủ nhiệm Hồ đã khua chiêng gõ trống
cho cả thiên hạ biết rồi”
Tiểu Đường hóng hớt: “Chị Tô, Hồ Giai cũng đi lớp tiến tu, đối tượng của cô ấy
không phải quen ở đó đấy chứ?”
Tô Chiêu Chiêu: “. Chị với cô ấy ít khi nói chuyện, không rõ lắm”
Tiểu Đường: “Chắc chắn là thế, nếu không sao cô ấy mới học một nửa đã nghỉ?
Cô ấy về còn bảo là không muốn học nữa, học không vào. Em thấy cô ấy chỉ lo
yêu đương nên mới không học nổi, ở lại nữa thì chỉ có nước xấu hổ, nên mới
chạy về giữa chừng đấy chứ”
Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Tiểu Đường một cái.
Đồng chí Tiểu Đường à, em đoán gần như trúng phóc rồi đấy.
Nhậm Hà nói: “Cô ấy lấy chồng xa thế, chắc không quay lại hợp tác xã làm việc
nữa đâu nhỉ”
Tiểu Đường nhét một viên kẹo vào miệng: “Cô ấy mà rời hợp tác xã mình thì
Trưởng phòng Lý chắc là mừng lắm”
Mới có một lúc mà Tô Chiêu Chiêu đã thấy cô nàng ăn mấy viên kẹo rồi.
“Đừng ăn nhiều đường quá”
Tiểu Đường thắc mắc: “Sao thế chị? Đường là đồ bổ tốt nhất còn gì”
Nếu không phải đang mang thai, cô còn chẳng nỡ ăn như thế đâu.
“Em đang mang bầu, đường huyết vốn đã dễ tăng cao, em lại còn ăn nhiều đường
thế này”
Tô Chiêu Chiêu không nói lời nào khó nghe: “Đường thì ăn được, nhưng phải có
chừng mực. Ăn liên tục như em chắc chắn là không ổn, không tốt cho sức khỏe
đâu”
Mới ba tháng đã ăn thế này, đến lúc đẻ thì người thành ra cái dạng gì cơ chứ.
cua-chung/chuong-228.html]
Tiểu Đường vốn rất nghe lời Tô Chiêu Chiêu, biết cô đọc nhiều sách lại là người
đi trước có kinh nghiệm, nghe vậy liền vội vàng nhả viên kẹo trong miệng ra: “Thế
em không ăn nữa”
Tô Chiêu Chiêu lại sợ cô nàng cực đoan quá: “Mỗi ngày một viên thì vẫn được, ăn
đường vừa phải giúp bổ sung thể lực. Tóm lại em cứ nhớ kỹ, cái gì cũng phải có
chừng mực”
“Vâng, em nghe chị”
..
Vào một buổi chiều, Vu Tuệ Tâm được Nghiêm Quang đón về.
Ba ngày sau khi về, Nghiêm Quang đích thân chạy một chuyến, chính thức mời
mọi người đến nhà dự tiệc đầy tháng của con.
Tiệc đầy tháng tổ chức vào buổi trưa, lại đúng vào ngày nghỉ.
Tô Chiêu Chiêu không định dắt theo đám Cố Tưởng, cô nấu cơm sẵn ở nhà cho
các con rồi mới cùng Cố Hành sang nhà họ Nghiêm.
Vợ chồng Vương Xuân Hoa nhà bên cạnh cũng xuất phát cùng lúc, họ cũng
không dắt theo con cái. Chu Tiểu Quân muốn theo ba mẹ đi ăn cỗ nhưng bị Chu
Phương Phương vừa nghỉ hè về nhà lôi lại.
Đến nhà họ Nghiêm, họ coi như là đến muộn. Cao Nguyệt đã đến từ sớm, đang ở
trong bếp giúp nấu nướng.
“Mau vào ngồi đi” Nghiêm Quang bận rộn rót nước cho mọi người.
Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa đưa quà cho bà đại nương họ Nghiêm, mặt
bà cười tươi như hoa: “Người đến là quý rồi, quà cáp thế này thật ngại quá”
Vu Tuệ Tâm và đứa trẻ đều ở trong phòng không ra ngoài, bà Nghiêm xách quà
vào trong, nói với Vu Tuệ Tâm là nhà ai tặng.
Bà còn bảo Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa vào phòng xem em bé: “Để các
thím ngắm nghía cái Hoa Nhỏ nhà tôi một chút”
Vương Xuân Hoa: “Bé tên là Tiểu Hoa ạ?”
Bà Nghiêm hớn hở bế cháu: “Tên là Mạt Ly, chẳng phải là một loài hoa nhỏ sao”
“Mạt Ly, cái tên này nghe hay thật đấy!” Vương Xuân Hoa khen ngợi.
“Thay mặt cái Hoa Nhỏ cảm ơn thím đã khen”
Đứa bé tên chính là Nghiêm Mạt Ly, tên mụ là Tiểu Hoa đang ngủ ngon lành trong
lòng bà nội, tiếng nói chuyện rôm rả bên ngoài cũng chẳng làm bé tỉnh giấc.
Đứa nhỏ này trông giống Vu Tuệ Tâm, làn da trắng trẻo mịn màng, mặc một bộ đồ
liền thân nhỏ xíu, đầu đội mũ, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Ngắm một lúc, bà Nghiêm đưa bé lại cho Vu Tuệ Tâm.
Vu Tuệ Tâm nằm trên giường, trông có vẻ hơi tiều tụy, quầng mắt hơi thâm, nhìn
là biết chắc đêm qua mất ngủ.
Sắc mặt cô ta bình thản, trên môi nở nụ cười, khách sáo chào hỏi Tô Chiêu Chiêu
vài câu rồi bế con cho bú.
Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa đi ra ngoài.
Lát sau, Diệp Thư Lan đến, theo sau là Khương Viễn, cả hai đều xách quà trên
tay.
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, nữ chính và nam phụ ở bên nhau rồi à? Hay là tình
cờ gặp nhau dọc đường?
Vương Xuân Hoa lầm bầm nhỏ : “Cái thằng Chu Kiến Quốc nhà chị đúng là làm
chị tức chết, cô gái xinh đẹp thế kia mà không biết đường nắm giữ, giờ thì hay
rồi, bị con trai Sư đoàn trưởng Khương đào chân tường mất”
Nói “đào chân tường” cũng không chính xác, vì Diệp Thư Lan và Chu Kiến Quốc
cũng chưa xác định quan hệ gì, chỉ mới làm quen thôi.
Tô Chiêu Chiêu cười bảo: “Chứng tỏ duyên phận của anh cả nhà chị chưa tới
thôi, không phải vội”
“Chị cũng chẳng muốn vội, tất cả là tại lão Chu nhà chị, nhìn Sư đoàn trưởng
Khương người ta kìa, người ta điều được con trai về, chứ Kiến Quốc nhà chị mà
cũng điều về được thì con gái trong quân khu mình”