[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 44



Anh Tiêu: “Tôi nhớ Tiểu Đỗ nói đồng chí nữ kia họ Phượng, đúng không nhỉ?”

Nói xong anh nhìn sang Đỗ Tư Khổ. Dưới gầm bàn, anh còn dùng chân đá nhẹ

vào chân ghế của Tư Khổ một cái: Mau giúp anh một tay đi!

“Đúng ạ, chị ấy tên là Phượng Anh, nhiệt tình lắm. Chị ấy bảo làm ở phân

xưởng hoàn thiện, em định bụng lát nữa xong việc sẽ qua phân xưởng tìm chị

ấy đây” Tư Khổ lùi ghế ra sau một chút để tránh cái chân của anh Tiêu.

“Đúng đúng đúng, chính là đồng chí đó” Anh Tiêu ngượng nghịu, không dám

gọi thẳng tên Phượng Anh.

Người phụ trách phân xưởng nghe xong thì hớn hở: “Cô quen Phượng Anh à?

Thế thì tốt quá, lát nữa tôi bảo nó dẫn cô ra kho mà chọn mẫu” Ông ta vốn dĩ

lát nữa cũng có việc bận. Ông dặn thêm: “Chọn vải xong đừng vội về ngay, cứ

đợi người của xưởng tôi lấy xe chở các đồng chí về tận xưởng cơ khí”

Chẳng mấy chốc, ông đã cho người gọi Phượng Anh tới. Phượng Anh vốn là

“con nhà nòi”, ba đời làm ở nhà máy dệt, người nhà cô đều quen biết hết các

lãnh đạo ở đây.

“Chú Úc, chú gọi cháu ạ?”

“Tiểu Anh này, đồng chí Đỗ bên xưởng cơ khí muốn xem vải mới của xưởng

mình, lát nữa cháu dẫn cô ấy ra kho chọn mấy mẫu vải lẻ mang về nhé” Người

phụ trách nói tiếp, “Tiện thể mấy xấp vải in lỗi trước đây ấy, chú quyết định

tặng họ hai xấp, lát nữa họ ưng mẫu nào thì cháu giúp một tay”

Hai xấp? Chẳng phải lúc nãy bảo một xấp sao?

Tư Khổ ngẩn người, rồi xua tay: “Đồng chí ơi, hai xấp thì nhiều quá, chúng em

không nhận được đâu ạ”

Phượng Anh vừa đến đã nhận ra Tư Khổ, lúc đầu còn thấy thật trùng hợp.

Nhưng nghe chú Úc bảo tặng hẳn hai xấp vải lỗi loại tốt cho họ, cô thầm nghĩ:

Cái xưởng cơ khí này đến đây làm việc hay đến để xin đồ thế? Mặt dày thật

đấy.

Nhưng nhìn biểu cảm của Tư Khổ, cô mới nhận ra mình đã trách lầm cô bé này,

chắc cô ấy cũng không biết chuyện. Đúng là chú Úc hay thích làm phúc bằng

đồ của xưởng.

“Không nhiều đâu, các đồng chí qua đây có nửa ngày đã sửa xong hết máy

móc cho nhà máy dệt, tiết kiệm được bao nhiêu chi phí cho xưởng tôi rồi. Vải

này là vải lỗi, không đáng bao nhiêu tiền, các đồng chí không nhận là coi

thường chúng tôi đấy nhé” Đồng chí Úc này đúng là khéo ăn khéo nói.

Đến nước này thì không nhận không được. Phượng Anh kinh ngạc hỏi: “Máy ở

phân xưởng sợi với phân xưởng nhuộm sửa xong hết rồi ạ?” Mấy chiếc máy đó

mà chỉ mất nửa buổi sáng đã xong? Người xưởng cơ khí hôm nay giỏi quá vậy.

Thế thì tặng hai xấp vải lỗi là quá xứng đáng!

“Xong hết rồi ạ, chủ yếu là nhờ công của anh Phan (anh Bằng) và anh Tiêu đây

ạ” Tư Khổ khẽ nghiêng tay về phía anh Tiêu, dẫn ánh mắt của Phượng Anh

nhìn qua đó. Cô chỉ giúp được đến đây thôi, còn lại tùy thuộc vào màn thể hiện

của anh Tiêu.

Phượng Anh nhìn qua, thầm nghĩ: Ồ, hèn chi giỏi thế, hóa ra là thợ già lâu năm.

Nhìn diện mạo này, chắc cũng phải bốn mươi tuổi rồi ấy chứ.

Khu tập thể đường sắt.

Mẹ Đỗ dắt Vu Nguyệt Oanh chạy vạy cả buổi sáng cuối cùng cũng xong việc,

giấy tạm trú đã làm xong, Nguyệt Oanh có thể ở lại thêm mười lăm ngày nữa.

Cuối cùng cũng được về nhà. Không biết ông cụ đã tìm được tin tức gì của con

Tư chưa, sáng nay ở đồn công an bà chẳng thấy ông đâu.

Vừa về đến nơi, mẹ Đỗ thấy bà nội đang ngồi trong sân, dùng chày gỗ nện

quần áo. Cả đống quần áo của gia đình ngâm trong chậu nước đã chuyển sang

màu đen kịt.

“Mẹ” Mẹ Đỗ sững người. Mấy ngày nay bà mải chạy vạy bên ngoài, đúng là

quên khuấy mất việc nhà.

Bà nội không thèm nhìn bà, cứ tiếp tục nện.

“Mẹ để đấy, lát con giặt cho” Mẹ Đỗ đưa sổ hộ khẩu và giấy tạm trú cho Vu

Nguyệt Oanh: “Cháu vào phòng trước đi” Nguyệt Oanh ngoan ngoãn cầm đồ đi

vào phòng phía Tây.

“Chị giặt á? Đợi chị giặt xong chắc quần áo mốc xanh lên mất rồi” Bà nội vốn

không muốn tiếp chuyện, nhưng cứ nghĩ đến cái nồi bát bẩn là lại thấy nghẹn

cổ: “Thải Nguyệt, tôi hỏi chị, tối qua bảo chị rửa bát, chị vứt đống bát đấy trong

nồi là ý gì?” Không muốn rửa thì đừng có nhận lời. Nhận rồi lại vứt đấy, chị làm

thế cho ai xem?

Mẹ Đỗ lại ngẩn ra: Bát chưa rửa sao? Tối qua bà mệt quá nên bảo Vu Nguyệt

Oanh đi rửa, giới trẻ sức dài vai rộng, rửa mấy cái bát có gì là nặng nhọc đâu.

Vả lại, bà bận bịu mấy ngày nay cũng là vì nhà họ Vu, giờ lại lo xong giấy tạm

trú, con bé giúp một tay làm việc nhà cũng là lẽ đương nhiên.

Chuyện rửa bát có thể là chuyện nhỏ, cũng có thể là chuyện lớn. Mẹ Đỗ vừa lo

xong tạm trú cho Nguyệt Oanh, sắp tới còn phải chạy vạy tìm mối lái gả chồng

tốt cho nó. Một ngày bà phải chạy ra ngoài bao nhiêu lần, việc nhà sao lo xuể?

Nguyệt Oanh ở lại đây, cơm ăn không nói làm gì, là người thân thì không nên

tính toán, nhưng việc nhà như giặt giũ, rửa bát thì nó phải làm chứ. Nếu không

mẹ Đỗ lấy đâu ra thời gian mà tìm đối tượng cho nó?

“Nguyệt Oanh, dì hỏi chuyện này, cháu ra đây một lát” Mẹ Đỗ gọi Nguyệt Oanh

ra.

Nguyệt Oanh bước ra, lễ phép gọi: “Dì ạ”

60/chuong-44.html]

Mẹ Đỗ nhìn mặt con bé, hỏi: “Tối qua dì bảo cháu rửa bát, cháu chưa rửa à?”

Nguyệt Oanh cúi đầu: “Tối qua cháu mệt quá, nằm xuống là ngủ quên mất,

cháu xin lỗi dì”

Được lắm. Mẹ Đỗ quay sang hỏi bà nội: “Mẹ, bát sáng nay rửa chưa?”

“Vẫn trong nồi đấy”

Biết ngay mà. Mẹ Đỗ nói thẳng với Nguyệt Oanh: “Bây giờ cháu đi rửa đống bát

đĩa đó đi, cả cái nồi cũng phải cọ sạch, rõ chưa?”

Mẹ Đỗ dù sao cũng sống hơn Nguyệt Oanh mười mấy năm, con bé tính toán gì

bà đoán được vài phần. Nhưng đây là nhà họ Đỗ, bà sẽ không nuông chiều nó

như mẹ nó ở quê đâu. Một là Nguyệt Oanh cứ đóng vai khách, không làm gì

hết, ở đúng mười lăm ngày rồi về quê. Hai là ở đây thì phải làm việc cho hẳn

hoi, thể hiện tốt thì bà mới sẵn lòng đi tìm đám tốt cho.

Nguyệt Oanh ngẩng đầu, mắt rưng rưng: “Dì ơi, cháu. cháu không biết làm”

Bà nội nghe mà ngẩn người. Một cô gái lớn ngần này mà bát không biết rửa,

nuôi kiểu gì vậy? Sao nuôi đứa trẻ này còn quý tộc hơn cả tiểu thư thành phố

thế?

Mẹ Đỗ nghe xong cũng không giận, chỉ thản nhiên bảo: “Thế cũng được, vậy

cháu cứ ở đây chơi cho biết đó biết đây mười lăm ngày đi. Đợi chơi chán rồi, dì

sẽ mua vé tàu tiễn cháu về quê”

Nguyệt Oanh hiểu ngay ý dì. Dì đang dọa đuổi mình về, không giúp nữa. Được,

rửa thì rửa.

“Dì ơi, cháu đi rửa ngay đây” Nguyệt Oanh quẹt nước mắt, quay người vào bếp.

Đúng là cái loại ưa nặng không ưa nhẹ. Mẹ Đỗ cuối cùng cũng tìm ra cách trị

con bé này.

Bà nội nhìn theo bóng lưng Nguyệt Oanh: “Nó bảo không biết rửa, chị không

vào dạy nó à?”

Lời chưa dứt, bỗng “Choang! Choang! Choang!”. Tiếng bát rơi xuống đất.

Không phải lỡ tay thì là cố ý ném.

Bà nội bật dậy như lò xo: “Thôi đừng để nó rửa nữa! Để nó rửa tiếp chắc nhà

mình không còn bát mà ăn cơm đâu!”

Đây là rửa bát hay là đập phá đồ đạc đây? Cái con bé này, đúng là đồ không

phải của mình nên không biết xót.

Mẹ Đỗ tức nổ đom đóm mắt, vừa bảo đi rửa bát đã làm vỡ liền ba cái, rõ ràng

là muốn làm mất mặt bà. Bà đứng ở cửa nói lớn: “Vu Nguyệt Oanh, nếu cháu

không muốn ở lại đây thì ngày mai dì tiễn cháu về quê luôn!” Có giấy tạm trú

rồi cũng không nhất thiết phải dùng đến!

Nguyệt Oanh đỏ hoe mắt đi ra: “Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu không cố ý đâu. Tại tay

cháu trơn quá không cầm chắc. Lát nữa cháu ra cửa hàng mua đền dì ba cái

bát khác ạ” Trông con bé như phải chịu uất ức tày trời, nước mắt lã chã rơi.

Mẹ Đỗ: “Được, rửa xong bát thì đi mua đền đi” Bà chỉ vào đống quần áo bà nội

đang giặt: “Lát nữa giặt nốt đống này đi”

Bà nội can: “Thôi! Để tôi làm, tôi còn làm được” Cái “tổ tông” này, để nó giặt có

khi hỏng hết cả chậu đồ. Bát thiếu mấy cái còn ăn tạm được, chứ quần áo mà

hỏng thì lấy gì mà mặc.

Mẹ Đỗ không ép nữa, chỉ bảo Nguyệt Oanh: “Thôi, đi rửa bát đi, rửa cho cẩn

thận, dùng tâm mà rửa” Đừng có đập bát nữa.

Nguyệt Oanh sụt sùi vào bếp. Cô thấy tủi thân vô cùng. Dì hoàn toàn không

giống mẹ cô, làm gì có dì ruột nào lại hành hạ cháu gái như thế. Thật là nhẫn

tâm. Cô nhận ra người nhà họ Đỗ chẳng có ai tốt lành cả. Nhưng cô chưa thể

đi được, cô phải nhẫn nhịn cho đến khi dì tìm được mối tốt để cô được gả vào

thành phố.

Cô lấy xơ mướp ra, chậm rãi rửa từng cái bát. Đầu óc cô rối bời: Tại sao thái độ

của dì hôm nay lại thay đổi đột ngột như thế? Sao dì cứ ép mỗi mình mình làm

việc? Nhà này chẳng phải còn có Lão Ngũ sao, nó 15 tuổi rồi có nhỏ nhắn gì

đâu, sao không bảo nó làm?

Nguyệt Oanh tính toán, đợi tối Lão Ngũ đi học về, cô phải tìm cách khiến nó

làm việc nhà nhiều hơn mới được.

Ngoài sân, mẹ Đỗ bê cái ghế nhỏ lại ngồi cạnh chậu đồ, cầm xà phòng bắt đầu

vò quần áo, vừa làm vừa hỏi bà nội: “Mẹ, bố đi đâu rồi ạ?” Chuyện của con Tư

phải nhờ ông cụ, lúc này bà phải thể hiện thật tốt trước mặt bà nội.

“Ông ấy bảo có tin tức rồi” Bà nội đặt chày xuống, giúp một tay vò đồ.

“Ở đâu hả mẹ?” Mẹ Đỗ sốt sắng hỏi.

“Ông ấy không nói kỹ, nhưng lúc nãy ra ngoài rồi, chắc tối về mới biết” Bà nội

nhìn vào trong nhà, hạ thấp giọng: “Đắc Mẫn đang ở nhà đấy, từ sáng tới giờ

chưa ăn uống gì. Giờ nấu cơm chắc không kịp, lát nữa chị ra nhà ăn mua mấy

món ngon về mang vào phòng cho nó”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.