Đồng chí ở ban bảo vệ đưa giấy và bút qua.
Khu tập thể đường sắt.
“Bác Đỗ này, cả cháu và chị Hoàng đều nhìn ra rồi, cái Tư nhà bác với thằng
Thẩm Dương nhà cháu đã nảy sinh tình cảm với nhau rồi. Có cái từ gì ấy nhỉ, à
đúng rồi, là ‘lưỡng tình tương duyệt’. Cháu nghĩ là, bọn trẻ đã có ý như thế, làm
người lớn như chúng ta nên tác thành cho chúng. Bác thấy có đúng không?”
Lưu Vân định nhân lúc cả hai ông bà đang ở nhà để chốt luôn chuyện của Đỗ
Tư Khổ và Thẩm Dương. Chỉ cần ông nội Đỗ gật đầu một cái, cuộc hôn nhân
này coi như nắm chắc mười mươi.
Ông nội Đỗ cảm thấy miếng bánh trên tay bỗng dưng nóng phỏng cả miệng.
Ông thấy chuyện này không ổn: “Tiểu Lưu này, chẳng phải thằng Thẩm Dương
nhà cô vừa mới kết hôn sao? Vợ chồng xích mích là chuyện thường tình, cô
bảo nó đón vợ về là được, sao lại lôi con Tư nhà tôi vào làm gì”
Thế này là không ra thể thống gì cả. Miếng bánh này, ông không nuốt trôi được
nữa.
“Bác Đỗ, bác đừng nói thế. Đêm hôm đó hai đứa nó còn bàn cả chuyện nhà
cửa đấy thôi. Thẩm Dương nhà cháu được phân nhà, nó chạy ngay sang đây kể
cho con Tư đầu tiên. Đến người làm mẹ như cháu còn chẳng biết, nếu không
có tình cảm thì nó chạy sang đây làm gì?”
Chương 27: Đến rồi!
Tại nhà máy dệt.
“Các đồng chí xem, chính là chỗ này. Sợi của máy kéo sợi con cứ bị đứt liên
tục, hiệu suất dệt vải giảm đi đáng kể” Người phụ trách phân xưởng sợi dẫn ba
người bên xưởng cơ khí đến kiểm tra: “Đấy, các đồng chí nhìn xem”
Ông ta kéo sợi chỉ đứt cho Tư Khổ và hai anh xem, còn nói thêm: “Chúng tôi đã
thay hai lô sợi rồi mà vẫn không ăn thua” Trước đây sợi đứt thường là do chất
lượng sợi kém hoặc công nhân kỹ thuật làm dối, nhưng lần này thì khác, sợi đã
thay mới, công nhân kỹ thuật cũng làm đúng quy trình dưới sự giám sát của
ông, vậy mà vẫn hỏng. Chẳng hiểu tại sao.
“Chỉ có một máy này thôi sao?”
“Có cả máy bên cạnh nữa, tổng cộng là hai máy” Người phụ trách lại nói thêm,
“Bên phân xưởng nhuộm thì hoa văn in ra không rõ nét, hỏng mất hai lô vải rồi
đấy”
“Ngắt điện trước đã”
Sau khi ngắt điện, một tấm biển “Đang sửa chữa” được treo lên. Anh Bằng và
anh Tiêu lấy dụng cụ ra, cờ-lê, kìm, tua-vít mỗi người kiểm tra một máy. Họ
tháo lớp bảo vệ bên ngoài ra để xem bên trong có linh kiện nào bị mòn hay
hỏng hóc không. Tư Khổ đứng bên cạnh quan sát, hễ ai thiếu dụng cụ gì là cô
đưa ngay lập tức.
Kiểm tu máy móc phải tỉ mẩn, không thể vội vàng. Anh Tiêu là người tìm ra vấn
đề trước: “Khuyên thép mòn quá rồi, phải thay cái mới” Bên nhà máy dệt
không có loại khuyên đúng cỡ, nhưng chuyện này đơn giản, anh Tiêu bảo họ
lấy loại gần giống ra rồi dùng dụng cụ mài giũa một lát là xong. Anh lắp
khuyên thép mới vào rồi lắp lại từng bộ phận đã tháo.
Bên anh Bằng cũng tìm ra lỗi: “Vị trí của tấm ngăn sợi không đúng” Anh điều
chỉnh lại vị trí rồi vặn chặt con ốc cuối cùng, sau đó bảo người phụ trách:
“Ông cho bật điện, bảo công nhân vận hành thử xem sợi còn đứt không”
“Được, được!”
Một công nhân kỹ thuật giỏi được gọi đến. Chạy thử một lát, máy hoạt động
trơn tru. Máy kéo sợi đã ổn.
“Các ông cứ dùng thử đi, chúng tôi sang phân xưởng nhuộm xem sao” Anh
Bằng nói, “Nếu lát nữa bên này còn vấn đề gì, chúng tôi sẽ quay lại”
“Cảm ơn các đồng chí nhiều nhé”
“Không có gì, việc của chúng tôi mà”
Họ được dẫn sang phân xưởng nhuộm. Đối với nhà máy dệt, đây là nơi tối quan
trọng, vì hoa văn và màu sắc nhuộm ra sẽ quyết định giá tiền của tấm vải.
“Có năm chiếc máy này hoạt động không tốt”
Trong đó hai chiếc in hoa văn không rõ, ba chiếc còn lại tuy in được nhưng
màu quá nhạt, chỉ cố dùng tạm được thôi. Theo lệ cũ, họ ngắt điện. Lần này
máy nhiều nên Tư Khổ cũng bắt tay vào tháo máy cùng. Lúc nãy xem anh
Bằng làm, cô đã học lỏm được ít nhiều. Tháo bên ngoài, kiểm tra bên trong.
Lưới in hoa, bản in hoa. Lưới in rất sạch, có vẻ đã được lau chùi kỹ, còn bản
in. Tư Khổ lấy bản in của máy mình so với của anh Bằng, bản của cô trông
khá bình thường, còn bản của anh Bằng đã bị biến dạng.
Tư Khổ vừa làm vừa học, đến lúc tháo máy in thứ hai đã trở thành tay quen.
Lưới in bình thường, bản in bình thường. Nhưng cái dao gạt này trông khác
với cái lúc nãy.
“Anh Bằng ơi, hình như bên này là do dao gạt có vấn đề, anh qua xem thử đi”
60/chuong-43.html]
Kết quả: hai máy hỏng bản in, một máy hỏng dao gạt, hai máy còn lại do bộ
phận truyền động trục trặc. Năm chiếc máy nhanh chóng được sửa xong.
Người phụ trách nhà máy dệt kinh ngạc vô cùng, chưa đến giờ trưa mà đã
xong hết rồi sao? Kỹ thuật của các đồng chí xưởng cơ khí đúng là giỏi, thái độ
làm việc lại càng tốt hơn.
Ông ta hết lời cảm ơn: “Đồng chí ơi, cơm nước ở nhà ăn chúng tôi cũng khá
ngon, mời các đồng chí ở lại dùng bữa trưa nhé”
Anh Bằng ngần ngại: “Nhưng chúng tôi không có phiếu ăn của xưởng ông”
“Các đồng chí yên tâm, bữa này nhà máy bao”
“Thế thì quý hóa quá” Anh Bằng hào hứng hẳn lên. Được ăn cơm nóng hổi mà
không tốn tiền tốn phiếu thì còn gì bằng. Hơn nữa, khoản phụ cấp đi công tác
từ xưởng cơ khí vẫn đút túi được, đúng là một công đôi việc.
Trên đường ra nhà ăn, anh Tiêu ghé sát Tư Khổ: “Tiểu Đỗ, em không đi xem vải
à?” Việc xong rồi, không tìm cô gái lúc sáng sao? Chẳng phải muốn mua vải à?
Trong chuyện này, anh Tiêu còn sốt sắng hơn cả Tư Khổ.
Tư Khổ đáp: “Anh Tiêu, giờ đang giờ ăn trưa, mình không nghỉ thì người ta cũng
phải nghỉ chứ” Nhà ăn đã ở ngay trước mặt, khói tỏa ra từ ống khói, mùi thức
ăn thơm phức bay ra. Làm việc cả buổi sáng, Tư Khổ cũng đã thấm mệt. Tay
cô tuy đã rửa nhưng vẫn còn mùi dầu máy, cô thầm nhủ lần sau làm việc nhất
định phải đeo găng tay.
Anh Tiêu nghe vậy thì hiểu ra ngay, chắc cô gái kia cũng đang ở nhà ăn thôi.
Anh móc túi lấy ra 5 đồng: “Tiểu Đỗ, lát nữa gặp đồng chí Phượng Anh kia thì
cho anh đi cùng với, anh cũng muốn mua vải” Có cái cớ mua vải thì mới dễ bắt
chuyện với người ta.
Tư Khổ liếc nhìn bộ râu quai nón rậm rạp của anh Tiêu: “Vâng” Để bộ râu này,
trông anh từ 23 tuổi mà như 38. Chắc đồng chí Phượng Anh sẽ tưởng anh là
bậc chú bác mất thôi. Nhưng vì mới quen nên cô cũng ngại không dám nói
thẳng.
Vào nhà ăn, người phụ trách dẫn ba người lên tầng hai để ăn “mâm riêng”. Có
bốn món: hai mặn, hai chay, đĩa nào đĩa nấy đầy ú ụ, đặc biệt là bát thịt heo
hầm miến to tổ chảng. Cơm trắng cũng được đơm cao ngất.
Cả ba thực sự đã đói ngấu, chỉ tập trung ăn mà chẳng buồn nói chuyện. Tư
Khổ thỉnh thoảng liếc nhìn anh Tiêu, món thịt hầm có nước, không biết bộ râu
kia có dính nước dùng hay hạt cơm nào không. Chỉ thấy anh Tiêu lấy ra một
chiếc dây thun, buộc gọn râu lại rồi. “đánh chén” khí thế.
Tư Khổ sức ăn yếu nên xong trước. Cô hỏi người phụ trách: “Đồng chí ơi, vải in
lỗi bên mình thường xử lý thế nào ạ? Có bán không?”
Ông ta đang húp canh, nghe vậy ngẩng lên: “Cô muốn mua à?”
“Vâng, có thể để rẻ một chút cho em được không?” Tư Khổ muốn mua, chuyện
này chẳng có gì phải ngại.
“Trong kho loại vải này nhiều lắm. Vải in hỏng mà xử lý phế phẩm thì nội bộ
xưởng không tính tiền đâu. Thế này đi, cô lấy ít thì tôi tặng một ít” Lấy nhiều
thì không được, chứ ít thì ông quyết được.
“Mười mét có được không ạ?”
Ông ta ngẩn người, ít thế sao? Rồi ông cười: “Tôi tặng các đồng chí hẳn một
sấp (một xấp vải thường tầm 30-40 mét), nhưng mà hoa văn thì không được
chọn đâu nhé” Tuy không đẹp nhưng dùng tốt. Con gái trẻ thường yêu cái đẹp,
ít ai thích vải lỗi.
Tặng cả sấp? Thế có nhiều quá không? Tư Khổ xua tay: “Không cần nhiều thế
đâu ạ, bác tặng thế cháu ngại lắm”
Ông ta bảo: “Thì ba người các đồng chí chia nhau”
Cách này thì ổn. Tư Khổ thấy chia ba là hợp lý nhất. Anh Bằng tất nhiên là
đồng ý cả hai tay. Người phụ trách thấy họ vui vẻ thì lòng cũng nhẹ nhõm,
dùng một sấp vải phế phẩm để đổi lấy thiện cảm của kỹ thuật viên xưởng cơ
khí là quá hời. Dù sao sau này hai xưởng còn hợp tác nhiều.
Nhưng ông ta lại nghĩ, một sấp vải lỗi liệu có hơi “kém sang” quá không? Lúc
này Tư Khổ lại hỏi: “Đồng chí ơi, ở đơn vị cháu có mấy chị muốn mua ít vải thời
trang để may áo, bên mình có mảnh vải vụn nào đẹp không, để cháu mang về
cho các chị xem thử”
“Có chứ, lát nữa lúc các đồng chí về, tôi sẽ chọn vài mẫu vải lẻ mang theo”
“Cảm ơn đồng chí nhiều!”
Thế là xong xuôi. Tư Khổ nghĩ đợi anh Tiêu và anh Bằng ăn xong là có thể về
xưởng cơ khí rồi. Anh Tiêu cứ nhìn Tư Khổ chằm chằm, ra hiệu: “Em quên
chuyện gì rồi à?”
Tư Khổ sực nhớ đến đồng chí Phượng Anh gặp lúc sáng. Nhưng việc đã xong
rồi, lát nữa lúc đi chỉ cần nhắn một tiếng là được, khỏi phiền người ta, chẳng
tốt sao?
Không tốt, chẳng tốt tí nào! Anh Tiêu nghĩ hoàn toàn ngược lại, anh muốn
mượn chuyện mua vải để có thêm thời gian “giao lưu” với đồng chí Phượng
Anh cơ.
“Đồng chí này, Tiểu Đỗ nhà tôi sáng nay thấy một cô công nhân mặc chiếc váy
màu xanh nhạt đẹp quá, cô ấy muốn mua đúng loại vải đó, mua theo giá gốc
luôn, xưởng mình còn hàng không ạ?” Anh Tiêu tự mình hỏi luôn. Miệng để làm
gì mà không hỏi chứ.
Xanh nhạt? Vải xanh trong xưởng nhiều vô kể, người phụ trách nhất thời chẳng
nhớ nổi là mẫu nào.