Đầu xuân, trong không khí vẫn còn vương vấn từng đợt hơi lạnh.
Lúc này đang là mùa vụ, các đại đội đều đang làm việc khí thế ngất trời.
Từ xa vọng lại tiếng búa sắt gõ vào kẻng vang lên “keng keng keng”.
Đã đến giờ làm việc.
Dân làng như nhận được mệnh lệnh, từ bốn phương tám hướng túa ra. Họ cầm
theo đủ loại nông cụ, hướng về phía vùng núi phía Bắc mà đi. Nhiệm vụ hôm
nay là trồng đậu nành phủ kín khu đồi phía Bắc.
Tại điểm thanh niên trí thức nằm ở phía Tây thôn.
Tô Thanh Từ dường như không nghe thấy tiếng kẻng báo giờ làm. Cô vẫn nằm
liệt trên giường với khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt chán đời như không còn gì
luyến tiếc.
“Thanh Từ, đến giờ làm rồi, nhanh lên đi, lát nữa đi muộn là đại đội trưởng lại
càm ràm đấy”
Lý Lệ – người ở cùng phòng với Tô Thanh Từ – vừa dứt lời thì đã vung đôi chân
dài chạy biến đi mất.
Tiếng bước chân lộc cộc dần dần rời đi.
Sau khi cả điểm thanh niên trí thức trở nên yên tĩnh, Tô Thanh Từ với vẻ mặt
đờ đẫn mới từ từ hoàn hồn. Cô ngẩng đầu nhìn xà ngang giăng đầy mạng nhện
trên trần nhà, rồi dời mắt xuống bức tường đất dán ảnh chân dung Mao Chủ
tịch.
Thật sự không phải là mơ. Suốt ba ngày rồi, cô vẫn không muốn tin đây là sự
thật.
Trên bàn nhậu hay có câu: Rượu Jägermeister pha bò húc, nhân gian không
đáng. Jägermeister pha sữa vượng tử, tình yêu chết chìm nơi biển cả.
Jägermeister pha Vodka, uống xong đừng hòng về nhà.
Rõ ràng mọi người đều bảo rượu Jägermeister có thể pha với vạn vật. Nhưng
cô lại bị cái món Jägermeister pha thuốc kháng sinh Cephalosporin tiễn đi
chầu ông bà.
Không! Là bị tiễn thẳng về thập niên 70.
Cô mượn xác hoàn hồn.
Đường đường là một quý cô “bạch phú mỹ” thế kỷ 21, sở hữu khối tài sản gần
cả trăm triệu tệ, khó khăn lắm mới “độ kiếp” xong cái bằng đại học. Vừa mới về
nhà kế thừa gia nghiệp, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống nằm ăn no chờ chết
cả đời. Cuộc đời tươi đẹp vừa mới mở ra.
Đùng một cái, “vèo”, cô bị ném tới cái xó xỉnh rừng rú, ăn không đủ no mặc
không đủ ấm của những năm tháng gian khổ này.
Ông trời rốt cuộc ngứa mắt cô ở chỗ nào chứ?
..
Ở thế kỷ 21, Tô Thanh Từ ngay từ độ tuổi đẹp nhất đã bắt đầu sống buông thả.
Điều này cũng nhờ cô có một bà mẹ cũng theo chủ nghĩa “mặc kệ đời”.
Mẹ của Tô Thanh Từ là bà Từ Giai, từ nhỏ lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Vừa đủ
tuổi trưởng thành liền lăn lộn ngoài xã hội kiếm sống. Tuy văn hóa không cao
nhưng nhan sắc lại rất được. Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, bà làm lễ tân cho
một khách sạn cao cấp.
Rất nhanh, bà lọt vào mắt xanh của một công tử nhà giàu.
Bà Từ Giai không hề có dã tâm gả vào hào môn, bà rất biết tự lượng sức mình.
Bà biết rõ vị công tử kia cũng chỉ chơi bời qua đường mà thôi. Vừa khéo, bà
cũng chỉ là chơi bời. mà thôi.
Thế nên, ngay khi phát hiện mình mang thai, bà Từ Giai lập tức “ôm bụng bầu
bỏ trốn”.
Ba năm sau, bà âm thầm quay lại, bế theo Tô Thanh Từ hai tuổi cùng một tờ
kết quả xét nghiệm ADN. Tìm đến vị thiếu gia hào môn kia và thuận lợi lấy
được một khoản tiền khổng lồ.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-1-ruou-jagermeister-pha-
voi-thuoc-khang-sinhhtml]
Tất nhiên, số tiền này cũng chẳng dễ lấy. Đối phương sợ bà Từ Giai lấy cớ con
cái để tham lam vô độ, ép bà ký một xấp văn bản dày cộp. Trong đó có thỏa
thuận bảo mật, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng, cùng các
điều khoản về việc đối phương đã thanh toán một lần phí nuôi dưỡng cho đến
năm 18 tuổi.
Bà Từ Giai không nói hai lời, ký tên, lấy tiền, rồi biến mất.
Bộ dáng dứt khoát gọn gàng đó khiến bà nội hào môn của Tô Thanh Từ – người
đang trong tư thế như gặp đại địch – cũng phải trố mắt ra nhìn. Bà ta còn sợ cô
ả nghèo hèn này sẽ làm ầm ĩ chuyện xấu, ảnh hưởng đến chuyện liên hôn của
con trai mình. Nhưng rất nhanh, trong mắt bà ta tràn đầy vẻ khinh bỉ. Kẻ nghèo
hèn cũng chỉ có chút tầm nhìn hạn hẹp thế thôi.
Vị Tô công tử hào môn kia lại càng hoài nghi nhân sinh, cứ mãi ảo tưởng liệu
có phải Từ Giai đang nén nỗi đau khổ tột cùng trong lòng, cố tỏ ra kiên cường
trước mặt hắn vì sĩ diện hay không! Nếu không, với diện mạo phong lưu tuấn tú
của hắn, cùng gia thế mà đến minh tinh màn bạc cũng phải tranh nhau vỡ đầu
để vào, trên đời này làm gì có mấy người phụ nữ cưỡng lại được.
Nhà họ Tô có nằm mơ cũng không ngờ rằng bà Từ Giai căn bản chẳng có chút
hứng thú nào với cái gọi là hào môn. Nghĩ đến việc phải ứng phó với đám họ
hàng, xử lý các mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu rối rắm phức tạp.
Lại còn phải hầu hạ đàn ông, nói không chừng còn bị ép đẻ con trai nối dõi.
Thật quá đáng sợ.
Nếu không phải vì muốn sống an nhàn, có khi bà còn định vứt luôn cả Tô
Thanh Từ đi cho rảnh nợ.
Cứ như vậy. Người mẹ lười biếng vĩ đại – bà Từ Giai – mang theo Tô Thanh Từ
cùng khoản tiền đủ để hai mẹ con sung túc cả đời, chuyển đến Lệ Giang. Bà
mở một trang trại lớn và bắt đầu cuộc sống “mặc kệ đời”.
Dùng lời của bà Từ Giai nói: “Mẹ chẳng muốn phấn đấu đâu, mẹ giờ chỉ muốn
làm một cô gái vui vẻ, trung niên làm một bà cô vui vẻ, già rồi làm một bà lão
vui vẻ”
Đáng tiếc bà không có phúc phận đó. Khi Tô Thanh Từ vừa tròn 18 tuổi không
lâu, bà Từ Giai đã vĩnh viễn ra đi trong một vụ tai nạn máy bay khi đi du lịch.
Tô Thanh Từ – đứa trẻ lớn lên trong sự “nuôi thả” – sau khi tốt nghiệp đại học
liền về nhà kế thừa trang trại rộng lớn của gia đình. Cái nông trường trị giá
hàng chục triệu tệ năm xưa, sau hơn mười năm bà Từ Giai kinh doanh (thực ra
là lười biếng quản lý), giá trị thị trường đã tăng lên gấp mấy lần.
Thế là, trong khi bạn bè đồng trang lứa còn đang điên cuồng cày cuốc thi
nghiên cứu sinh, liều mạng học thạc sĩ tiến sĩ, thì Tô Thanh Từ đã ngày ngày
nướng BBQ, uống rượu nhỏ, ăn tôm hùm đất, sớm tận hưởng cuộc sống dưỡng
lão.
Cô còn mỹ miều gọi đó là: “Ai muốn bon chen thì cứ bon chen, dù sao tôi bon
chen không nổi”
Tư cách để sống buông thả, bà Từ Giai đã dọn sẵn cho cô rồi, việc tiếp theo chỉ
là kế thừa di nguyện của bà: “Nằm yên làm cô gái vui vẻ, 20 năm sau làm bà cô
vui vẻ, 40 năm sau làm bà lão vui vẻ”
Nhưng mà.
Ngay lúc cô vừa mới nằm xuống chuẩn bị hưởng thụ tuổi già, một cơn cảm
cúm cộng thêm rượu Jägermeister đã trực tiếp đưa cô về thời đại của bà nội
cô.
Thật sự là, quá quá quá quá làm cô không cam lòng.
Càng làm cô suy sụp hơn là, do đúng vào vụ xuân, cô vừa mới xuyên qua đã bị
lôi ngay xuống ruộng.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã bị nhét một cái ki xúc phân. Cô
cùng hai nam một nữ khác bị chia thành một tiểu đội. Đi trước là một tráng
hán vác cuốc đào hố trên đất, một nữ đồng đội đi theo ném hai ba hạt đậu
nành vào mỗi hố. Tô Thanh Từ phụ trách ôm cái ki hôi thối nồng nặc đi theo
sau người gieo hạt, ném một nắm phân bón vào mỗi hố. Một hán tử khác đi
cuối cùng chịu trách nhiệm lấp hố.
Tô Thanh Từ không dám để lộ sự bất thường, cố nén khó chịu, mơ mơ màng
màng làm việc.
Trong lúc bốc phân, cô sờ thấy một viên tròn tròn nhỏ. Tính tò mò hại chết
mèo, cô dùng ngón tay bóp bóp, thế là cái viên tròn bám đầy bụi đất ấy bị cô
bóp nát bét. Thứ bùn nhão màu vàng bên trong dính đầy tay cô.
Ngửi thấy mùi hôi xộc lên mũi, Tô Thanh Từ hoảng sợ hỏi đồng đội đó là cái gì.
Gã nông dân đào hố nhìn cô tiểu thư thành phố, ác ý trêu chọc bảo đó là “vàng
mềm”, là bảo bối đấy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mãi sau, trong tiếng trêu ghẹo của mọi người, cô mới hậu tri hậu giác hiểu ra,
đó là phân người.
Sợ quá, cô quăng luôn cái ki, cắm đầu chạy xuống con sông phía dưới. Vốn
định rửa tay, kết quả chạy đà quá mạnh, không phanh lại kịp, cả người lao
thẳng xuống sông.
Thế là, buổi đi làm đầu tiên của Tô Thanh Từ kết thúc bằng màn nhảy sông khi
chưa rải xong nửa ki phân. Người ngợm ướt sũng, lại phải để người ta khiêng
về điểm thanh niên trí thức.
Đương nhiên, cơm cũng nhịn cả ngày, cô cứ thế hoài nghi nhân sinh, nằm liệt
giường nửa sống nửa chết suốt một ngày trời.