Nghĩ đến trải nghiệm bi thảm đó, Tô Thanh Từ không kìm được nỗi buồn từ
tận đáy lòng trào dâng.
Bắt cô xuống ruộng nữa ư? Chuyện đó là không thể nào.
Chu Tuệ Quyên, nữ thanh niên trí thức lớn tuổi cùng phòng, sau khi đi làm về
còn an ủi cô. Để giúp cô hiểu rằng đây chỉ là chuyện bình thường như cân
đường hộp sữa, chị ta còn lấy ra đủ loại ví dụ kinh khủng hơn.
Tô Thanh Từ không những không được an ủi mà còn nghe ra một ý khác từ lời
Chu Tuệ Quyên: Những ngày khổ cực thực sự vẫn còn ở phía sau!
Nhớ lại ba ngày sống không bằng chết này, Tô Thanh Từ cảm giác như đang
mơ.
Người đời sau thật sự đã tô hồng cuộc sống nông thôn quá mức rồi. Nông
thôn đúng là có trời xanh mây trắng, núi non sông nước hữu tình. Nhưng nông
thôn thập niên 70 thì bước ra cửa là có thể giẫm phải phân. Gà vịt, trâu bò, dê,
thậm chí là heo, đủ loại gia súc, rồi cả đám trẻ con trong thôn. Bọn chúng toàn
bộ đều. đi vệ sinh bừa bãi.
Cửa nhà, ven đường, mương nước, nhà tắm.
Vì thế mới sinh ra cái nghề đặc thù của thời đại này là “đội thu gom phân”.
Hôm qua Tô Thanh Từ thật sự không nhịn nổi nữa, bèn đi theo Chu Tuệ Quyên
ra nhà xí của thời đại này. Cô nơm nớp lo sợ dang hai chân, run rẩy đứng trên
hai tấm ván gỗ vừa trơn vừa mục, lại còn kêu kẽo kẹt.
Khoảnh khắc chất thải rơi xuống, nước phân lạnh lẽo bắn lên mông cô. Cô
sợ quá khóc thét ngay tại trận.
Chu Tuệ Quyên còn nhiệt tình giải thích: “Giờ đang là vụ xuân, cần lượng lớn
phân bón, hố xí trong thôn đều bị múc cạn rồi, bên dưới chủ yếu là nước thôi.
Cho nên lúc ‘xả hàng’ nhớ phải nhổm mông lên cao ngay”
Sau đó chị ta còn đưa cho cô mấy cái lá cây không biết tên. Cô cầm lá cây
khóc càng to hơn, Chu Tuệ Quyên chắc cũng hết chịu nổi, trợn mắt mắng cô
tiểu thư kiêu kỳ. Sau đó chị ta mất kiên nhẫn chạy về phòng, xé từ cửa sổ
xuống một mảnh giấy xi măng màu vàng đưa cho cô.
Lần đi đại tiện đầu tiên của Tô Thanh Từ ở thập niên 70 chính là dùng loại giấy
bao xi măng cứng ngắc đó. Chu Tuệ Quyên còn đau lòng mãi, bảo xé giấy đi thì
cửa sổ sẽ bị gió lùa.
Chuyện ăn uống thì càng khỏi nói, cái bánh bột ngô làm cô nghẹn đến trợn
trắng mắt, nhai đau cả quai hàm. Nước phải gánh, củi phải nhặt, không có máy
giặt, không có bình nóng lạnh. Bất cứ chuyện nào trong số này cũng đủ làm cô
phát điên.
Trước kia cô cũng từng mê mẩn tiểu thuyết xuyên không, nhưng giờ chuyện
thật sự rơi xuống đầu mình, cô – một tiểu thư quen sống trong nhung lụa ở thế
kỷ 21 – thật sự chịu không thấu.
Tô Thanh Từ quệt nước mắt: “Không được, mình không thể ngồi chờ chết thế
này”
“Dù có phải khóc cũng không thể dựa vào cái tường đất đầy bụi này mà khóc.
Mình phải về, mình muốn vừa đắp mặt nạ vừa nằm khóc trên bãi biển Maldives
cơ”
“Mình muốn uống rượu vang đắt nhất, tìm mấy anh chàng đẹp trai nhất ở hộp
đêm để khóc cùng”
Tô Thanh Từ lồm cồm bò dậy, lục tìm trong túi hành lý, lôi ra một chiếc khăn
quàng cổ, chuyển cái ghế đẩu đến rồi buộc khăn lên khung cửa. Cô cắn răng,
quyết tâm đưa đầu vào thòng lọng.
Chân đạp mạnh một cái, chiếc ghế đổ rầm.
Tô Thanh Từ nhắm mắt, trong lòng gào thét: “Về thôi, mình phải về thôi”
Nhưng chỉ vài giây sau cô đã không chịu nổi. Khi cơ thể rơi xuống, trọng lực
khiến chiếc khăn siết chặt lấy cổ, chèn ép yết hầu, lưỡi bị đẩy ra chặn kín khí
quản. Hô hấp bị chặn, máu cũng không lưu thông được.
Tô Thanh Từ mặt đỏ bừng, cảm giác con ngươi sắp lồi ra khỏi hốc mắt. Cô
dùng sức cào vào chiếc khăn quàng ở cổ, muốn rút đầu ra. Hai chân đá loạn
xạ trong không trung, hoảng loạn tìm điểm tựa.
“Ối giời ơi, mẹ ơi ~”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Nguy to rồi, tiểu thanh niên trí thức Tô ơi, cô nghĩ quẩn cái gì thế hả trời ơi ~”
Người đến là đại đội trưởng Lưu Đại Trụ. Ông thấy Tô Thanh Từ lại không đi
làm, định bụng qua gõ đầu cái phần tử tiêu cực mới đến này. Kết quả vừa đến
nơi đã thấy Tô Thanh Từ treo lủng lẳng trên khung cửa chơi xích đu, suýt chút
nữa dọa ông sợ té ngửa.
Ông ném toẹt tẩu thuốc quý giá xuống đất, lao tới ôm lấy hai chân Tô Thanh
Từ nâng lên cao.
Thật đúng là đòi mạng mà. Vốn tưởng chỉ là cô thanh niên trí thức có chút tâm
tư, lười biếng một tí. Không ngờ sơ sẩy một cái là treo cổ ngay. Đây đâu phải
đến chi viện xây dựng nông thôn, đây là rước về một bà cố nội thì có. Nếu cô
chết thật, cái chức đại đội trưởng của ông cũng đi tong.
Tô Thanh Từ được Lưu Đại Trụ thả xuống, cả người nằm liệt dưới đất thở hồng
hộc hít lấy không khí trong lành.
Cô không biết mình có về được hay không. Nhưng vừa rồi cô thật sự suýt
chết. Lúc này cơn nghẹt thở qua đi, cả người vừa kinh hãi vừa sợ sệt, cô òa
lên khóc nức nở.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-2-treo-co-doi-ve-nhahtml]
Lưu Đại Trụ cũng sắp khóc theo. Ông biết đám thanh niên trí thức từ nơi khác
đến này tâm tư nhiều, khó quản lý, hay gây chuyện. Nhưng bao năm nay, thanh
niên trí thức đến cũng không ít, chưa từng có ai mới đến hai ngày đã tìm
chết thế này.
Nhìn đứa con gái trạc tuổi cháu gái mình đang khóc lóc thảm thiết, những lời
trách móc của Lưu Đại Trụ nghẹn lại trong họng. Ông chỉ đành tự an ủi mình
trong lòng. Nhìn Tô Thanh Từ da thịt non mịn thế kia, chắc chắn là được nuông
chiều từ bé ở thành phố. Giờ đột ngột xa cha mẹ về nông thôn, nhất thời nghĩ
quẩn cũng có thể thông cảm.
“Tô thanh niên trí thức à, cô làm cái gì vậy hả?”
“Cha mẹ cô mà biết thì đau lòng đến thế nào? Cô có chuyện gì uất ức mà phải
đi tìm cái chết?”
“Tục ngữ có câu, chết vinh còn hơn sống nhục. à nhầm, chết tử tế không
bằng sống dở lay lắt. ôi dào, cô có chuyện gì thì nói với chú xem nào!”
Lưu Đại Trụ cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất, cẩn thận khuyên giải.
Tô Thanh Từ nước mắt nước mũi tèm lem, nấc lên từng hồi, trông thật đáng
thương.
“Đại đội trưởng, treo cổ đau quá, nhà chú có thuốc sâu không?”
“Chú. ức. chú. hu hu. cho cháu mượn một ít”
“Không được thì cháu đưa tiền cho chú, mua lại cũng được”
Nụ cười gượng gạo trên mặt Lưu Đại Trụ cứng đờ, mặt ông tái mét. Con bé này
vẫn muốn chết?
“Thuốc thang cái gì, nông thôn chúng tôi không chuộng cái món đó”
“Cô có uất ức gì cứ nói với chú! Chuyện to bằng trời chúng ta cũng có thể
thương lượng giải quyết mà, thật sự không cần thiết phải đi đến bước đường
này đâu!”
Tô Thanh Từ nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Đại Trụ: “Cháu không muốn xuống
ruộng”
Tim Lưu Đại Trụ hẫng một nhịp, nghẹn họng, thái dương giật giật. Không muốn
xuống ruộng mà cô chạy về nông thôn làm cái quái gì?
“Cô. chỉ vì không muốn xuống ruộng mà đi treo cổ?”
Lưu Đại Trụ trừng mắt to như cái chén, giọng nói lạc hẳn đi!
Tô Thanh Từ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đại đội trưởng, nhảy sông chắc
không khó chịu như treo cổ đâu nhỉ?”
Trán Lưu Đại Trụ giật liên hồi, ông vỗ đùi cái đét: “Thì chẳng phải là không
muốn xuống ruộng sao, chuyện bé tí teo”
“Thế này đi, chú Lưu hứa với cô, cô không cần xuống ruộng nữa!”
“Chú sắp xếp việc khác cho cô!”
“Ở đây không ai cổ xúy chuyện nghĩ quẩn đâu nhé ~”
“Cô xem cô mới mười mấy tuổi đầu, ngày lành còn đang ở phía sau mà!”
Tô Thanh Từ thút thít nhìn Lưu Đại Trụ: “Cháu không cần xuống ruộng thật ạ?”
Lưu Đại Trụ cắn răng: “Không cần, tôi bảo không xuống là không xuống!”
“Chi viện xây dựng nông thôn cũng đâu nhất thiết cứ phải xuống ruộng cày
cấy, việc không cần ra đồng cũng nhiều lắm: chăn bò, cắt cỏ heo, phát nông
cụ”
“Có điều điểm công sẽ ít hơn chút, chú sẽ tính toán lại sau”
Lưu Đại Trụ tận tình khuyên bảo Tô Thanh Từ một hồi lâu. Nào là bảo cô nghĩ
đến người thân ở nhà, nào là vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng, cuộc sống sẽ
ngày càng tốt đẹp hơn.
Tô Thanh Từ đối với chuyện cơm no áo ấm trong miệng ông chẳng có chút
hứng thú nào. So với khối gia sản khổng lồ kiếp trước của cô, ăn no mặc ấm
tính là cái quái gì?