Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo.

Chương 12: Tính sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục cực cao



“Haizz ~ Nhiều chuyện nói ra thì dài lắm, có lẽ đây là cái số rồi. Thôi, thanh

niên trí thức Tô, chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa, đi về phía trước đi.

Mới mưa xong, đúng là lúc nhổ măng tốt nhất. Cô đừng lấy loại già quá này,

loại bé tí này cũng đừng nhổ”

Thẩm Xuân Đào rút mấy cây măng vừa bé vừa dài từ tay Tô Thanh Từ vứt đi.

“Loại này già quá, cắn không nổi đâu. Này, cô nhìn trong giỏ của tôi xem, phải

lấy loại thấp thấp mập mập thế này, loại này mới non. Ăn không hết thì phơi

khô, sau này đến lúc giáp hạt lôi một ít ra ngâm nở, lại được một đĩa đồ ăn

ngon”

Thẩm Xuân Đào trông hiền dịu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng từ tốn, khiến người

ta có thiện cảm.

Tô Thanh Từ nhìn cái bụng to của cô ấy, hỏi: “Chị bầu thế này chắc phải bảy

tám tháng rồi nhỉ?”

“Ừ, sắp chín tháng rồi” Thẩm Xuân Đào theo bản năng xoa bụng.

“Bầu to thế này mà còn một mình lên núi, thế này thì không an toàn chút nào”

Thẩm Xuân Đào cười phức tạp: “Ở quê đều thế cả, nhiều người sắp đẻ vẫn còn

làm ngoài ruộng đấy thôi. Thai này của tôi không khỏe lắm, đầu xuân đội đã

không cho tôi xuống ruộng rồi, nhưng mà đấy, ở nhà một mình không ngồi yên

được”

Tô Thanh Từ thầm nghĩ: Không cho xuống ruộng lại để chị một mình lên núi

hái rau dại? Hèn chi chị lại trốn trong núi vừa khóc vừa hát “Kẻ bất lực”. Nhưng

không hiểu rõ hoàn cảnh người khác nên cô cũng không tiện nói bừa.

Thẩm Xuân Đào lại rất vui, đã lâu rồi cô không nói chuyện vui vẻ như vậy.

Nhổ măng xong cũng không vội về, nghĩ người nhà chưa tan làm nên cô ngồi

lại cùng Tô Thanh Từ bóc vỏ măng và trò chuyện.

Qua cuộc nói chuyện, Tô Thanh Từ mới biết Thẩm Xuân Đào, Chu Tuệ Quyên và

một người nữa tên Lý Bình là cùng một đợt từ thành phố G đến. Ba người đi

cùng nhau, giờ chỉ còn Chu Tuệ Quyên là kiên trì trụ lại. Thẩm Xuân Đào không

chịu nổi đã lấy chồng địa phương hơn hai năm trước. Còn Lý Bình để thoát

khỏi cảnh khốn khó, năm ngoái đã đi theo một quân nhân trong thôn đến đơn

vị.

Nghe miêu tả thì anh bộ đội kia lớn tuổi hơn Lý Bình khá nhiều, từng có một

đời vợ nhưng vợ mất vì khó sinh, để lại một đứa con. Tuy nhiên cấp bậc của

đối phương đủ tiêu chuẩn để xin cho người nhà đi theo quân đội.

Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của Thẩm Xuân Đào, Tô Thanh Từ cảm thấy phức tạp.

Một cô gái trẻ 21 tuổi, và một người đàn ông 30 tuổi góa vợ có con riêng. Vậy

mà cũng khiến cô ấy ngưỡng mộ, chứng tỏ hoàn cảnh hiện tại của Thẩm Xuân

Đào chẳng tốt đẹp gì.

Mặt trời dần ngả về tây, Thẩm Xuân Đào vịn cành cây trà đứng dậy.

“Tôi phải về đây, lát nữa mọi người đi làm về, tôi phải nấu cơm. Thanh Từ, ngày

thường rảnh rỗi thì qua tìm tôi chơi nhé, tôi ở căn thứ ba trong dãy nhà bên

cạnh giếng nước ấy”

Tô Thanh Từ thấy cô ấy một tay chống eo, một tay xách giỏ măng nặng trịch

một cách khó nhọc, vội nói:

“Thời gian cũng không còn sớm, trâu cũng ăn no rồi. Tôi về cùng chị. Đưa giỏ

đây cho tôi, tôi treo lên lưng trâu, chị bụng mang dạ chửa đi đường này không

dễ đâu”

“Vậy cảm ơn cô nhé”

Khi Tô Thanh Từ về đến điểm thanh niên trí thức, mọi người cũng đã lục tục trở

về.

thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-12-tinh-sat-thuong-khong-

lon-nhung-tinh-si-nhuc-cuc-caohtml]

Vì chỉ có một nhà tắm nên mọi người phải thay phiên nhau tắm. Những người

rảnh rỗi tự giác phân công gánh nước, bổ củi, nấu cơm.

Trần Tú Hương xách một cái giỏ tre, bên trong là rau cần nước và rau dấp cá.

Tô Thanh Từ thấy vậy cũng qua giúp cô ấy múc nước rửa rau.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥

.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Đang rửa rau cần nước, nhìn thấy Trần Tú Hương thản nhiên dùng que gạt một

con đỉa bám trên rau ném xuống mương, Tô Thanh Từ cảm thấy da đầu tê dại.

Cô thà gặp ma còn hơn đụng vào thứ này. Quá kinh khủng. Tối nay món này cô

tuyệt đối sẽ không động đũa.

Trần Tú Hương thấy biểu cảm khoa trương của cô liền giải thích: “Cần nước

này ăn ngon lắm, nếu có thịt khô mà xào cùng thì tuyệt cú mèo. Chỉ là vì nó

mọc dưới nước nên hay có ký sinh trùng thôi”

Tô Thanh Từ sợ hãi ném mớ cần nước trên tay xuống, chuyển sang rửa rau dấp

cá bên cạnh.

“Dọa chết người ta, nghe nói loài này sức sống mãnh liệt lắm, chặt ra mấy

khúc cũng không chết. Nhỡ nhìn không kỹ ăn vào bụng, nó sinh sôi nảy nở

thành một bụng đỉa thì chết”

Nghĩ đến cảnh đó, cô rùng mình.

“Không đâu, làm gì khoa trương thế. Nấu chín lên rồi thì có con nào cũng chín

hết”

Trần Tú Hương trêu: “Chín rồi thì cũng là một miếng thịt đấy, ha ha. Dù sao tôi

cũng không dám ăn”

“Không sao, chẳng phải còn có rau dấp cá đây à? Lát nữa trộn nộm với tỏi ớt

giấm thơm, chua cay ngon miệng, đưa cơm lắm”

Tô Thanh Từ cầm một cái rễ cây màu trắng lên: “Cái thứ này mà ngon á?”

“Lát nữa cô thử là biết, nhưng mà phải nhanh tay đấy. Mấy người mới các cô

không biết chứ thanh niên trí thức cũ thích món này lắm, ăn chậm là không

còn đâu, ha ha. Đặc biệt là chị Chu Tuệ Quyên và anh Lưu Quần Phúc, hai

người đó mê món này nhất”

Tô Thanh Từ nhìn cái rễ cây màu trắng trên tay với vẻ ghét bỏ, ngửi cái mùi là

lạ, cô bắt đầu hoài nghi lời của Trần Tú Hương.

“Thanh Từ, nhà tắm có người ra rồi kìa, cô vào tắm trước đi”

Tô Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Trần Tú Hương, quả nhiên thấy Trần Hải Anh

cầm quần áo đi ra.

Lúc này chưa có điện, thắp sáng chủ yếu bằng đèn dầu. Mà điểm thanh niên

trí thức không có đèn dầu chung. Đa phần mọi người đều giấu một mẩu nến

trong rương, ngày thường không có việc gì thì cứ mò mẫm trong bóng tối. Chỉ

khi có việc quan trọng mới thắp nến lên, xong việc lại vội vàng thổi tắt.

Tô Thanh Từ cũng không khách sáo, chạy nhanh vào phòng tìm quần áo.

Trần Hải Anh liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Thanh Từ lôi rương hành lý từ gầm

giường ra tìm đồ. Cô ta hận con nhỏ này thấu xương, chỉ mong tìm được sách

cấm hay đồ cấm gì đó trong rương nó để đi tố giác.

Tô Thanh Từ cầm quần áo quay lại, chạm ngay ánh mắt của Trần Hải Anh.

Thấy ánh mắt đen tối của đối phương, cô lập tức đề phòng. Đi được hai bước,

thấy không yên tâm, cô quay lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trần Hải Anh. Sau đó

ngay trước mặt cô ta, cô mở rương, xách cái túi nhỏ đựng đồ quý giá ra, lúc

này mới ôm quần áo đi vào nhà tắm.

Hành động này tính sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục cực cao, khiến

Trần Hải Anh tức đến run người. Hàm răng trắng cắn chặt môi đến bật máu:

“Con tiện nhân này, lại dám nhục nhã tao như thế! Dám nghi ngờ tao ăn trộm

đồ của nó à!!! Quá đáng, quá đáng lắm, tức chết tao rồi, tao sẽ không tha cho

mày đâu!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.