Lưu Đại Trụ nói không sai, trâu nước quả nhiên thích nước.
Lúc này trời chưa nắng gắt, nhưng quanh người con trâu đã có không ít muỗi
vây quanh. Cái đuôi nó quất qua quất lại liên tục để đuổi muỗi. Có lẽ bị đốt bực
mình, con trâu nhìn thấy con sông bên dưới liền nghển cổ muốn lao xuống.
Tô Thanh Từ quấn dây thừng hai vòng vào tay, kéo căng dây, lôi nó đi về hướng
khác. Cô còn muốn tìm một khu không người để nghiên cứu cái nông trường
của mình nữa.
Đi đến chân một ngọn núi yên tĩnh, thả cho trâu tự gặm cỏ tươi, cô tìm một
phiến đá sạch sẽ nằm xuống phơi nắng. Vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng ê
a như khóc như hát vọng lại.
Sợ quá cô giật mình bật dậy.
“Ban ngày ban mặt thế này chắc không gặp ma đâu nhỉ!”
Nghiêng tai nghe kỹ, hình như là tiếng một phụ nữ vừa khóc vừa hát tuồng.
Tò mò, Tô Thanh Từ dắt trâu đi chậm về phía đó. Rất nhanh cô thấy một phụ
nữ có thai gầy gò, tay đỡ eo, vừa ngồi xổm nhổ măng vừa nức nở hát “Tự
truyện của kẻ bất lực”.
“Anh chồng cường, mặc hắn cường, hắn là con trai của mẹ cha ~” “Chú em
cường, mặc hắn cường, hắn là con út của mẹ cha ~” “Người ta mừng là mừng
con trai đầu, cưng là cưng con trai út ~” “Cô em chồng cường, mặc nàng
cường, nàng là khách quý chẳng ở lâu ~” “Cường ba năm, cùng lắm năm năm,
kiệu hoa rực rỡ rước đi rồi ~” “. Nhường nhịn ba phần thì đã sao ~” “Chồng ở
bên ngoài uống say mèm, nhỏ nhẹ dịu dàng đỡ vào phòng ~” “Đun ấm trà, pha
đường đỏ, giúp chàng giải rượu đỡ mệt người ~” “. Rượu vào chớ có kể lể
lôi thôi ~, đàn ông nóng tính, thẹn quá hóa giận lại đánh vợ ~” “Gia pháp
giáng xuống người con, câu nào cũng nhắc đến cái số khổ của mẹ ~”
Ai nghe đoạn này cũng có thể tưởng tượng ra một vở tuồng gia đình đầy máu
chó. Cộng thêm tiếng khóc thê thảm của thai phụ kia, nghe mà giận sôi
máu.
Tô Thanh Từ gân cổ lên, nương theo điệu bộ của đối phương mà tiếp lời:
“Hắn mà găng, mặc hắn găng, bà cầm lụa trắng treo xà nhà ~” “Hắn mà găng,
mặc hắn găng, cầm dao bà đâm thấu tim gan ~” “Hắn mà găng, mặc hắn
găng, bà ôm tiền của tìm chồng mới ~”
Thấy đối phương kinh ngạc nhìn sang, Tô Thanh Từ mặt lạnh tanh nói:
“Hoặc là tự mình treo cổ, hoặc là xử đẹp đối phương, không được nữa thì đổi
chồng mới, việc gì phải ‘mặc hắn cường’? Chị đang hát cái gì thế? ‘Tu dưỡng
của bệnh nhân ung thư vú’ à?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thẩm Xuân Đào xấu hổ cúi đầu lau nước mắt, gượng cười: “Chào cô, tôi là
Thẩm Xuân Đào, người đại đội Cao Đường! Cô là thanh niên trí thức mới đến
phải không?”
“Đúng vậy, tôi là Tô Thanh Từ. Vừa rồi chị hát thế không đúng. Chị phải hát thế
này này”
“Hừm hừm ~” Tô Thanh Từ hắng giọng.
“Bố mẹ chồng găng, mặc họ găng, bà dùng axit tạt vào ngực ~” “Ông chồng
găng, mặc hắn găng, bà học Kim Liên cho Đại Lang uống thuốc ~” “Con cái
găng, mặc nó găng, kỳ vọng nó làm Trạng Nguyên lang ~”
“Chị xem, nghe thế có phải sướng tai hơn nhiều không?”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-11-co-nguoi-dang-hat-bai-
ke-bat-luchtml]
Thẩm Xuân Đào khiếp sợ nhìn Tô Thanh Từ đang cười hiền lành như thỏ trắng.
Sau đó yếu ớt phản đối:
“Tạt vào ngực, hả giận rồi, tù mọt gông thẹn với mẹ cha ~” “Cho uống thuốc,
sướng nhất thời, đền mạng xong thẹn với người xưa ~” “Con cái găng, chiều nó
găng, già rồi làm một bà mẹ tiêu dao ~”
Tô Thanh Từ trợn trắng mắt, bà chị này hết thuốc chữa rồi. Cô tức giận nói:
“Đúng rồi đấy, hắn găng mặc hắn găng, để lại mình tôi kẻ bất lực đâm đầu
vào tường! Chị học đâu ra cái bài ca tam tòng tứ đức thời phong kiến thế hả?
Giờ nam nữ bình đẳng rồi”
“Chị hát thế đúng là câu nào cũng không nhắc đến chữ khổ, nhưng câu nào
cũng khổ đến tận tâm can. Lại còn ‘đàn ông nóng tính, đánh vợ’, tôi mà là
chị, tôi tát cho hắn một phát nổ đom đóm mắt, phải chống tay vào tường mà
đứng ấy chứ! Chị phải nghĩ thế này, ai găng chẳng là găng, chi bằng để bà đây
găng”
“Còn cái đoạn chồng say rượu phải nhỏ nhẹ đỡ vào phòng, pha nước đường
giải rượu, không được càm ràm kẻo bị đánh, hát cái quái gì thế hả?”
Tô Thanh Từ nghĩ đến phụ nữ thời này đa phần vẫn coi chồng là trời, không
khỏi hỏi: “Có phải lúc chị đi lấy chồng, mẹ đẻ dạy chị thế không? Thế thì tôi nói
cho chị biết, sống thế quá uất ức! Chồng mà say rượu bên ngoài về, đá một
phát cho bay vào nhà xí. Có chuyện gì đừng nói trước khi uống, uống xong thì
chửi cha mắng mẹ hắn lên. Phụ nữ sinh ra phải có cái ‘phản cốt’ (cốt cách
phản kháng), thù mới phải nhớ, nợ cũ phải lôi ra, không thể dễ dàng tha cho
hắn!!!”
Thẩm Xuân Đào nhìn Tô Thanh Từ đang nghiêm túc giảng giải, phì cười thành
tiếng.
“Cô nói chuyện thú vị thật đấy. Tôi hát cái này là điệu Hoài Khúc. Hát không
phải để nhẫn nhục chịu đựng, mà là đại trí tuệ của phụ nữ khi xử lý quan hệ gia
đình. Người ta bảo, là phụ nữ ở nhà chồng, đừng đi cứng đối cứng, phải lấy nhu
thắng cương”
“Xì, tôi chả thích nghe mấy cái đạo lý lớn ấy. Đời người thuận lợi cũng chỉ được
mười mấy năm, tôi không chịu cái cục tức này đâu. Gặp phải loại cả nhà bắt
nạt mình á, tôi sẽ không ‘lấy nhu thắng cương’ với họ đâu”
“Hắn găng kệ hắn găng, tôi vác AK ngồi giữa nhà. Hoặc là tôi dùng lụa trắng
treo cổ cả nhà hắn lên! Tôi một dao cho hắn không sống nổi!! Súp gà tẩm độc
tôi không uống, sống chết có số, không phục thì chiến”
Thẩm Xuân Đào nghe Tô Thanh Từ tuôn một tràng mà trợn mắt há mồm. Tuy
nói là đã giải phóng, nhưng phụ nữ mà vẫn phải “gả đi” thì không thể có
chuyện nam nữ bình đẳng hoàn toàn. Dù sao cũng là thân cô thế cô chạy đến
nhà chồng xa lạ sinh sống. Mọi thứ đều lạ lẫm, chỉ hai chữ “xa lạ” và “đơn độc”
đã khiến người ta mất hơn nửa tự tin rồi.
Đây là lần đầu tiên cô nghe một người phụ nữ có cách nói chuyện độc đáo như
vậy. Tuy có vài từ cô nghe không hiểu lắm, nhưng đại ý thì nắm được. Phải nói
là, tư tưởng này hoàn toàn lệch quỹ đạo giáo dục cô từng tiếp nhận, nhưng
nghe xong thấy sảng khoái vô cùng.
Tô Thanh Từ buộc trâu vào cành cây bên cạnh cho nó gặm lá trúc, còn mình
thì cúi đầu cùng Thẩm Xuân Đào nhổ măng. Hiện tại mới đầu xuân, dù thanh
niên trí thức có đất riêng nhưng trên mâm cơm cũng chỉ có củ cải và cải trắng.
Hơn nữa đó là do thanh niên trí thức cũ trồng, người mới như các cô không có
phần.
Để chặn miệng mọi người, mấy ngày nay Lý Lệ, La Tùng và Lư Lâm Bình tranh
thủ giờ nghỉ trưa đi lên núi nhổ măng, dương xỉ hoặc đào hành dại để cải thiện
bữa ăn. Tô Thanh Từ trước đó ốm liệt giường nên không ăn uống gì mấy. Giờ
khỏe rồi cũng phải góp gạo thổi cơm chung. Cô tuy tính tình thẳng thắn, không
thông minh lắm, lương tâm cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhưng ghét nhất là
chiếm hời của người khác. Nên cô rất ra sức giúp Thẩm Xuân Đào nhổ măng.
“Hóa ra chị cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn à?”
“Ha ha, không nhìn ra đúng không? Tôi đến đây đã bốn năm rồi, giờ tự mình
không nói thì chẳng ai nhận ra tôi là thanh niên trí thức nữa”
Tô Thanh Từ nhìn ngũ quan xinh đẹp và cách nói năng bất phàm của Thẩm
Xuân Đào, không kìm được hỏi: “Vậy sao chị lại. sao lại?”
Thẩm Xuân Đào cúi đầu nhìn cái bụng lùm lùm của mình, ánh mắt thoáng
buồn: “Cô muốn hỏi, sao tôi lại gả về nông thôn phải không?”