Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 30: Tiêu điểm của toàn trường



Người quen thuộc đi sau đội trưởng không ai khác chính là đồng chí Quý mới

chia tay hôm qua.

Ninh Tịch Nguyệt đứng dưới đài nhìn lên, Quý Diễn Minh cũng vừa vặn nhìn

xuống, gật đầu với cô. Cô chắc chắn anh đã mang giấy khen và thư biểu dương

cô hằng mong đợi đến rồi.

Không ngờ cô mới tới chiều qua mà sáng nay anh đã đến, đúng là đồng chí tốt

của nhân dân, bức thư cảm ơn của cô không uổng phí.

Bên kia, Ninh Miên Miên nhìn thấy người trên đài thì kinh hãi tột độ, mắt híp

lại, lùi về sau vài bước, cố gắng lẩn vào đám đông để giảm bớt sự tồn tại.

Người đàn ông trên đài đáng sợ quá, ánh mắt sắc bén hôm đó đến giờ ả vẫn

không quên được.

Trên đài, đội trưởng cầm cái loa to vỗ vỗ thử tiếng, giọng nói oang oang vang

lên: “Các đồng chí trật tự! Buổi họp hôm nay có hai việc: một là bàn về thu

hoạch vụ thu, hai là giới thiệu thanh niên trí thức mới về đội”

Đội trưởng thao thao bất tuyệt, nước miếng bay tứ tung, đại loại là nhấn mạnh

tầm quan trọng của vụ gặt, mọi người phải dốc sức gặt nhanh để nộp thuế

lương thực và chia lương thực, sớm được ăn gạo mới, bla bla. Bà con bên

dưới có nghe lọt hay không lại là chuyện khác.

Nhìn dáng vẻ quen thuộc của mọi người, tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, làm

việc riêng, là biết họ chỉ nghe bằng một tai. Với bà con trong đội, lời đội trưởng

toàn là chuyện cũ rích, năm nào cũng thế, thuộc lòng đến nơi rồi.

Mãi đến khi đội trưởng giới thiệu thanh niên trí thức mới, bà con mới bắt đầu

hứng thú.

Hội bà tám: Mỗi lần có thanh niên trí thức về là đội lại náo nhiệt một trận, lần

này lại có kịch hay xem rồi. Hội bà mối: Lứa này trông sáng sủa đấy, toàn hạt

giống tốt. Đám thanh niên: Cô kia xinh thế, anh kia nhìn tri thức ghê.

Đứng trên đài, Ninh Tịch Nguyệt cảm nhận được những ánh nhìn nóng rực từ

bốn phương tám hướng. Cảm giác như mình là gấu trúc trong sở thú, bị cả đại

đội vây xem, chỉ trỏ, bàn tán trêu đùa. Cô còn loáng thoáng nghe thấy họ bàn

về vết sẹo của mình.

Ninh Tịch Nguyệt da mặt dày, mặt không đỏ tim không đập, thoải mái đứng đó

cho họ ngắm, mặc họ nói, dù sao cũng vào tai nọ ra tai kia. Cô còn có tâm

trạng nói chuyện với đội trưởng và chào hỏi đồng chí Quý.

Nhưng Lưu Dao và Vương Manh Manh bên cạnh chưa từng thấy cảnh tượng

này, da mặt mỏng nên đỏ lựng như mông khỉ, xấu hổ vô cùng.

“Ái chà, mấy người thô lỗ quá, xem làm hai cô bé kia ngại kìa, tém tém lại đi”

Càng nói thế họ càng hăng, kết quả hai cô gái càng đỏ mặt, kéo theo mấy nam

thanh niên cũng ngượng ngùng lây.

Đội trưởng thấy thế thì cầm loa “Alo” mấy tiếng: “Trật tự nào! Thanh niên trí

thức mới mọi người đều biết mặt rồi, cuối cùng còn một tin vui muốn báo cho

cả nhà”

“Mọi người thấy hai đồng chí sau lưng tôi không? Biết họ đến làm gì không?”

“Đội trưởng đừng úp mở nữa, nói nhanh đi” Mấy người nóng tính bên dưới giục.

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-30-tieu-diem-cua-toan-truonghtml]

Đội trưởng nhìn những khuôn mặt tò mò bên dưới, không vòng vo nữa, cao

giọng nói:

“Hai vị này là đồng chí từ Cục Công an huyện xuống, chuyên mang giấy khen

và thư biểu dương cho một đồng chí trong đội ta. Đồng chí ấy đã làm việc tốt,

giúp đỡ công an phá án lớn, nên được đặc biệt khen thưởng. Hy vọng sau này

có nhiều đồng chí ưu tú noi gương đồng chí ấy, làm việc tốt, phục vụ nhân

dân”

Bên dưới xôn xao hỏi nhau: “Đội trưởng nói ai thế nhỉ? Có ai biết không?”

“Đồng chí này chính là thanh niên trí thức mới về đội ta, đồng chí Ninh Tịch

Nguyệt! Mời đồng chí lên nhận thưởng”

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Ninh Tịch Nguyệt, tiếng bàn tán lại rộ lên.

“Tôi đã bảo cô thanh niên trí thức này không đơn giản mà, đấy, các bà còn

không tin tôi” “Mọi người còn chê sẹo trên trán con bé xấu, không chừng vết

sẹo ấy là do giúp công an mà có đấy, là huân chương đấy”

Dưới đài, Ninh Miên Miên không dám tin nhìn Ninh Tịch Nguyệt lên nhận

thưởng, trong mắt tràn đầy ghen tị và oán hận. Sao chuyện tốt gì cũng rơi vào

đầu nó thế?

Ninh Tịch Nguyệt cảm thấy ánh mắt mọi người lúc này mới đáng sợ, mắt ai

cũng sáng rực lên như muốn nuốt chửng cô, đúng chuẩn tiêu điểm toàn

trường.

Cô thật không ngờ đội trưởng và đồng chí Quý lại làm long trọng thế này, đúng

là bất ngờ lớn. Cũng tốt, như vậy cả đội đều biết tiếng, sau này cô sống ở đây

sẽ dễ thở hơn nhiều, đi đâu cũng được nể mặt.

“Nào, bé Nguyệt, mau nhận lấy giấy khen và thư cảm ơn đi”

Trương Đại Vi cười tít mắt. Ông đã bảo lứa này chỉ có con bé Nguyệt là được

nhất mà. Đấy, mới đến đã kiếm được cái vinh dự về, thơm lây cả đội. Năm nay

danh hiệu tập thể tiên tiến chắc chắn thuộc về đội ông rồi.

“Đồng chí Ninh, tôi mang giấy khen và thư cảm ơn đến cho cô đây” Quý Diễn

Minh mỉm cười nhạt, đưa đồ cho Ninh Tịch Nguyệt.

“Cảm ơn anh, đồng chí Quý”

Ninh Tịch Nguyệt cúi đầu xem giấy khen, trên đó có tận hai con dấu: một của

Cục Công an thành phố nơi cô đi qua, một của Cục Công an huyện Bình Phục.

Nhìn con dấu phía sau, cô cười hài lòng, bác công an lớn tuổi kia tốt thật.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Bác công an già: Vô tình hưởng ké công lao của thằng nhóc Quý, vui quá xá.

“Bé Nguyệt, đây là phần thưởng của thôn ta, mong cháu tiếp tục phát huy, làm

rạng danh đại đội” Trương Đại Vi lấy ra một chiếc chậu tráng men mới tinh

tặng cho Ninh Tịch Nguyệt.

Ninh Tịch Nguyệt cúi người nhận chậu, lời khách sáo tuôn ra như suối: “Cảm

ơn đội trưởng, cháu nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, tỏa sáng và cống hiến hết

mình cho đại đội Đại Liễu, góp phần đưa đội ta đạt danh hiệu tập thể tiên tiến”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.