Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 29: Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu chỉ là hổ giấy



Thấy Ninh Miên Miên không sao rồi, Triệu Kiến Thiết hắng giọng thu hút sự

chú ý:

“Mọi người ơi, tiệc chào mừng đến đây là kết thúc. Mọi người mau đi ngủ đi,

sáng mai 6 giờ rưỡi tập trung ở sân đại đội, đội trưởng sẽ giới thiệu các thanh

niên trí thức mới với bà con. Tuyệt đối không được đến muộn nhé. Giới thiệu

xong mọi người sẽ được nghỉ ngơi một ngày để ổn định chỗ ở. Được rồi, tan

họp thôi”

Lúc rời đi, Ninh Tịch Nguyệt liếc nhìn Ninh Miên Miên đang nằm bẹp gí, vừa

vặn chạm phải ánh mắt oán hận của ả. Cô nhếch mép cười, giơ viên gạch trên

tay lên, mấp máy môi: “Sẵn sàng tiếp chiêu bất cứ lúc nào”

Ninh Miên Miên nhìn thấy viên gạch thì rụt cổ lại, người co rúm lùi ra sau, sợ

Ninh Tịch Nguyệt lại phang cho một phát. Tay kia sờ lên chỗ vừa bị đập, bên

ngoài không rách da, không sưng, nhưng bên trong vẫn đau âm ỉ rất khó chịu.

Ninh Tịch Nguyệt thấy cái dạng hèn nhát đó thì cười khẩy bỏ đi. Không biết

đầu óc Ninh Miên Miên có bị chó gặm không mà định dùng chút mánh lới đó

đấu với cô. Gạch của cô chuyên trị các loại không phục.

Trần Diệp Sơ nhìn Ninh Miên Miên chật vật, lại thấy Ninh Tịch Nguyệt đi ngang

qua khiến Hạ Chí Bằng sợ hãi lùi lại, nỗi uất ức kiếp trước trong lòng vơi đi vài

phần, thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng có gì đáng sợ, cũng chẳng có gì ghê gớm. Không có việc gì là không

giải quyết được. Ninh Miên Miên và Hạ Chí Bằng cũng chỉ đến thế thôi. Kiếp

trước chắc mắt cô bị dử mắt dính chặt nên mới coi tra nam tiện nữ là chồng và

bạn thân.

Kiếp này, mắt cô mới thực sự mở to. Sau này cô phải học tập Tịch Nguyệt,

không thỏa hiệp với bất kỳ ai, kiên trì là chính mình. Khổ ai cũng không được

khổ bản thân, người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta ta

diệt cỏ tận gốc.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Sau một đêm gà bay chó sủa, mọi người đều mệt lử, lục tục về phòng rửa mặt

nghỉ ngơi.

Ninh Tịch Nguyệt chuẩn bị nước tắm. Cả ngày lăn lộn, người ngợm hôi rình,

mùi chua loét. Nào chen xe, nào đi bộ, vừa rồi còn đánh lộn một trận, mùa hè

nóng nực thế này mà quần áo chưa khô được lúc nào. Cô tự thấy ghê bản thân

mình.

Viện thanh niên trí thức có hai nhà tắm dựng tạm bằng tre nứa, nam nữ riêng

biệt. Nhà tắm nam ở sau dãy nhà nam, nhà tắm nữ ở sau dãy nhà nữ, quay về

hai hướng khác nhau và bị dãy nhà che khuất, tránh được những va chạm

không cần thiết, rất tiện và an toàn.

Ninh Tịch Nguyệt thấy nhà tắm này khá ổn. Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái

quả, nền nhà tắm được lát đá phiến sạch sẽ, không lo bùn đất bắn lên. Vách

cao chừng 3 mét, có cửa và then cài chắc chắn.

Thế này cô mới thở phào. Cô không muốn trải nghiệm cảm giác càng tắm

càng bẩn, hay đang tắm thì bị nhìn trộm.

Ninh Tịch Nguyệt lấy bánh xà phòng thơm quay được ở Cung Tiêu Xã ra dùng,

thầm cảm ơn Thống Tử lần nữa vì đã lo cho cô đủ đầy vật tư.

Tắm gội xong xuôi, Ninh Tịch Nguyệt mới thấy mình hết “bốc mùi”. Chiếc khăn

tắm cô điểm danh được dùng để lau tóc rất thấm nước, lau vài lần tóc đã khô

một nửa. Ra gió hóng mát một chút là tóc khô hẳn.

“Chà, khăn này dùng thích thật, gội đầu buổi tối không lo tóc ướt” Phơi quần

áo xong, Ninh Tịch Nguyệt vuốt mái tóc khô ráo, ngân nga hát về phòng.

Trần Diệp Sơ đã đi rửa mặt, trong phòng chỉ còn mình cô.

Cô lấy giấy bút nằm bò ra giường, soi đèn pin viết thư. Bắt chước nét chữ

nguyên chủ viết thư cho bố mẹ, cho anh hai ở quân đội, và viết một bức thư

cảm ơn cho chiến hữu của anh hai.

Viết xong mấy lá thư, Ninh Tịch Nguyệt thay đổi đủ tư thế trên giường, cuối

cùng xoa xoa tay chân tê mỏi: “Haizz, không có bàn ghế bất tiện thật, phải đi

đóng mấy bộ bàn ghế tủ kệ mới được, cứ nằm bò thế này hại người quá”

Ninh Tịch Nguyệt nghĩ đến cái không gian trống trơn của mình, xem ra phải

chuẩn bị thêm mấy bộ nữa. Phòng này ngoài cái giường đất ra thì chẳng có gì,

muốn cất đồ cũng hơi nhiều, mai nghỉ ngơi nhất định phải lo vụ này.

“Tịch Nguyệt, cậu chưa ngủ à?” Trần Diệp Sơ bưng chậu nước đi vào.

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-29-truoc-thuc-luc-tuyet-doi-moi-am-

muu-chi-la-ho-giayhtml]

“Ngủ ngay đây” Ninh Tịch Nguyệt cất thư đi, chuẩn bị nằm xuống, chợt nghe

thấy tiếng cảm ơn chân thành của Trần Diệp Sơ.

“Hả?” Ninh Tịch Nguyệt nhìn cô bạn với vẻ nghi hoặc, nhưng trong lòng thừa

hiểu cô ấy cảm ơn vì điều gì.

Trần Diệp Sơ lắc đầu cười: “Không có gì, chỉ đơn thuần muốn cảm ơn cậu thôi.

Tịch Nguyệt, cậu tuyệt lắm”

“Cảm ơn, cậu cũng rất tuyệt, chúng ta cùng cố gắng nhé” Ninh Tịch Nguyệt

cười đáp lại. Đến giờ cô vẫn rất thích Trần Diệp Sơ, có thiện cảm với cô ấy,

nhất là khi hai người có chung kẻ thù. “Ngủ ngon”

“Ừ, ngủ ngon”

Ninh Tịch Nguyệt buông rèm, nằm yên vị trên giường. Vừa nhắm mắt thì nhớ ra

chưa uống Dương Chi Cam Lộ. Cô ngó qua rèm xem Trần Diệp Sơ thế nào, thấy

an toàn rồi mới lén lút lấy bình sứ nhỏ từ ba lô hệ thống ra, uống cạn ngụm

nước thần thánh.

Chưa đầy một phút, cô đã cảm nhận được hiệu quả. Lỗ chân lông toàn thân

như reo vui, cơ thể giãn ra, đầu óc minh mẫn, bao nhiêu bực bội do thời tiết

nóng nực tan biến hết.

Cảm giác sảng khoái gấp trăm lần đi spa hay tắm suối nước nóng, tâm hồn

tĩnh lặng. Ninh Tịch Nguyệt chìm vào giấc ngủ ngon lành chưa đầy hai phút

sau đó, hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc ngủ nào, ngủ một mạch đến sáng.

May mà cô đặt Thống Tử làm báo thức, không thì ngủ quên đến bao giờ không

biết.

Phải công nhận Dương Chi Cam Lộ dùng tốt thật. Hôm qua đi bộ nhiều thế mà

người không đau nhức tí nào, thần thanh khí sảng, đi bộ ra đại đội như bay.

Trái ngược hẳn với Trần Diệp Sơ bên cạnh đang lê từng bước nặng nhọc.

“Tịch Nguyệt, chân cậu không đau à?” Trần Diệp Sơ ngưỡng mộ nhìn Ninh Tịch

Nguyệt đi lại nhẹ nhàng.

Ninh Tịch Nguyệt mặt không đổi sắc chém gió: “Chắc do tối qua mình xoa

bóp một chút, với lại ở nhà mình hay vận động nên cơ chân quen rồi, không bị

đau”

Trần Diệp Sơ ảo não: “Hôm qua mệt quá mình lăn ra ngủ luôn, quên không xoa

bóp, sáng dậy chân đau kinh khủng”

“Không sao đâu, lần sau vận động xong nhớ mát-xa là được” Ninh Tịch Nguyệt

đời nào nói cho cô ấy biết mình có bàn tay vàng. Tình yêu của Thống Tử cứ để

mình cô chịu đựng là được rồi.

Trước 6 giờ rưỡi sáng, các thanh niên trí thức đã tập trung ở sân đập lúa gần

văn phòng đại đội. Bà con trong đội cũng đã có mặt đông đủ.

Ninh Tịch Nguyệt thấy Ninh Miên Miên cố tình đi cà nhắc rất mạnh, trong mắt

ánh lên vẻ hưng phấn như đang ủ mưu gì đó xấu xa.

Xem ra vẫn chưa chừa. Kim châm ở đầu ngón chân chứ có phải gót chân đâu

mà đi cà nhắc kiểu đó, diễn cũng không có tâm, bắt chước dáng đi của người

bị thương ở chân mà sai bét. Kém, diễn xuất này cho xuống hạng bét cũng là

nể mặt rồi.

Ninh Tịch Nguyệt thu hồi ánh mắt, không thèm để ý nữa. Trước thực lực tuyệt

đối, mọi âm mưu chỉ là hổ giấy.

Đúng 6 giờ rưỡi, đội trưởng Trương Đại Vi mặt mày hồng hào cười tươi đi ra từ

văn phòng bên cạnh, theo sau là hai người nữa.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sau lưng đội trưởng, Ninh Tịch Nguyệt nở nụ

cười rạng rỡ. Bùa hộ mệnh của cô đến rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.