Ăn tối xong, Ninh Tịch Nguyệt và Trần Diệp Sơ thu dọn vật liệu xây bếp.
Các thanh niên trí thức lục tục trở về, biết hai người định xây bếp riêng đều
nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Vương Phượng Lan biểu cảm khoa trương: “Mẹ ơi, hai cô em nhiều tiền thật
đấy”
Trong mắt Ninh Miên Miên ánh lên sự ghen tị sâu sắc. Nghĩ đến sự cưng chiều
Ninh Tịch Nguyệt nhận được ở nhà và số tiền cô có, ả quyết tâm đi đến bên
cạnh Ninh Tịch Nguyệt, giọng chân thành:
“Tịch Nguyệt, hai chị em mình góp gạo nấu chung đi. Chúng ta là chị em họ
ruột thịt, chị có thể thay bác gái chăm sóc em. Chị biết ở nhà em chưa từng
nấu cơm, sau này chị sẽ phụ trách nấu, em chỉ việc ăn thôi. Hai chị em mình
nương tựa nhau sống tốt những ngày ở đây nhé”
Ninh Tịch Nguyệt liếc xéo một cái, lạnh lùng đáp: “Cô là ai? Tôi quen cô à? Hay
là quên chuyện tối qua rồi? Quên những gì tôi nói rồi à? Có cần tôi giúp cô nhớ
lại không?”
Nhìn qua là biết Ninh Miên Miên đang tính kế gì. Chẳng qua là muốn ăn bám,
ăn chực uống chực của cô, lại còn giả vờ tình chị em thắm thiết chăm sóc cô.
Rồi thỉnh thoảng đi rêu rao với người ngoài là bị cô áp bức. Đến lúc đó ả qua
cầu rút ván còn nhanh hơn cô trở mặt.
Ninh Tịch Nguyệt làm bộ thò tay vào túi lấy gạch, dọa Ninh Miên Miên lùi lại
mấy bước. Hạ Chí Bằng định tiến lên bênh vực cũng khựng lại.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn cái túi trước ngực, xem ra phải nhanh chóng tiếp nhận
“thể hồ quán đỉnh” thôi. Chỉ có một viên gạch làm vũ khí không phải kế lâu dài,
lúc nào cũng đeo túi theo người cũng bất tiện.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Nghĩ đến việc đó, cô chẳng còn tâm trí đôi co với Ninh Miên Miên.
“Đừng có lại gần tôi. Gạch của tôi thích ‘ăn mặn’ lắm đấy. Đừng ai có ý đồ với
cái bếp của tôi. Muốn không dùng bếp chung thì tự bỏ tiền ra mà xây, tiền nhà
ai cũng không phải gió thổi đến”
Ninh Tịch Nguyệt nói thẳng, chặn đứng ý đồ của những kẻ khác. Nói xong cô
tăng tốc làm việc.
Trần Diệp Sơ thì hàm súc hơn nên bị nhiều người làm phiền, nhất là nhóm
thanh niên mới, ai cũng nhắm vào cái bếp của cô ấy, muốn xin góp gạo.
Do lương thực của người mới chưa đủ nên các thanh niên cũ dù tốt tính cũng
ngại nhận người mới vào nhóm. Ninh Tịch Nguyệt đứng một bên xem kịch vui
vẻ. Lời mẹ dặn “người hiền bị bắt nạt” quả không sai.
Dọn dẹp xong, Ninh Tịch Nguyệt mặc kệ đám người kia, đi vệ sinh cá nhân rồi
về phòng. Cô bận lắm, không rảnh dây dưa.
Khi Trần Diệp Sơ còn đang nói chuyện với mọi người, Ninh Tịch Nguyệt đã nằm
yên vị trên giường.
Vừa nằm xuống, ý thức của cô liền tiến vào không gian Giới Tử.
Đầu tiên là ghé chuồng heo thăm con heo nái đang chửa. Con heo đen béo tốt
đang nằm ườn ra, nhưng đầu vẫn chúi vào máng ăn. Lười thật, ăn cũng nằm.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn con rùa nhỏ trên vai: “Rùa con, không tặng thêm ít thức
ăn chăn nuôi à? Chỗ này chỉ đủ ăn một bữa thôi”
Rùa nhỏ nhún vai: “Ký chủ à, muốn ăn thịt thì phải tự lăn vào bếp. Thương mà
không giúp được gì đâu. Gùi cỏ heo cô cắt cũng được đấy, học theo cách thím
Xuân Sinh dạy mà nấu”
“Haizz, tự rước một ông tổ tông về thờ rồi”
Biết sao được, heo đã về tay, đương nhiên phải học nuôi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn
nó “một xác mười mấy mạng” chết đói sao? Cô không nỡ làm chuyện thất
đức ấy.
“Tiếp nhận thể hồ quán đỉnh xong rồi nấu cơm cho nó, chỗ này đủ ăn bữa nay”
Vừa dứt lời, hệ thống nhắc nhở:
“Tinh! Nhắc nhở: Thể hồ quán đỉnh có giới hạn thời gian, vui lòng sử dụng kịp
thời. Còn 20 phút nữa là hết hạn”
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-41-the-ho-quan-dinhhtml]
Nghe vậy Ninh Tịch Nguyệt không dám lề mề, ngồi xuống mở ngay ba lô hệ
thống sử dụng vật phẩm.
“Oanh” một tiếng, đầu Ninh Tịch Nguyệt bao phủ trong ánh kim quang. Đầu óc
bỗng chốc tỉnh táo lạ thường, mát lạnh sảng khoái, như vén mây mù thấy trăng
sáng.
Khoảng một phút sau, cô cảm nhận được trí tuệ đang rót vào đầu mình.
Vô số chiêu thức Thái Cực Quyền ùa vào não bộ, kèm theo đó là tâm đắc, kinh
nghiệm của một vị đại sư về từng chiêu từng thức.
Ninh Tịch Nguyệt nhắm mắt, tay chân múa may theo các chiêu thức trong đầu.
Từ những động tác vụng về, hữu danh vô thực ban đầu, dần dần trở nên có lực,
hàm súc nội liễm. Các chiêu thức đánh ra nhu trong có cương, nước chảy
mây trôi.
Duỗi ra là biến hóa, thu lại là ngưng tụ, như nước bao dung vạn vật, hóa giải
mọi chiêu thức.
Ninh Tịch Nguyệt dần nắm bắt được tinh túy của Thái Cực Quyền. Thống Tử
3333 lơ lửng giữa không trung gật đầu hài lòng.
Luyện xong một lượt, Ninh Tịch Nguyệt dừng tay, ngồi thiền mười phút. Khi mở
mắt ra, trong mắt cô dường như có hình ảnh Thái Cực Lưỡng Nghi lướt qua.
Cô đứng dậy đi một bài quyền, kết thúc mà người nhẹ bẫng, không chút mệt
mỏi.
“Thể hồ quán đỉnh danh bất hư truyền”
Chỉ một lần “rót” mà học được cả bộ quyền pháp, cách này ai mà chẳng thích.
Thảo nào trong phim chưởng nam chính rơi xuống vực hay gặp cao nhân
truyền công lực, nhoáng cái thành cao thủ thiên hạ đệ nhất.
Tự nhiên có được sáu mươi năm công lực và kinh nghiệm đương nhiên học
nhanh. Cô cũng coi như được trải nghiệm cảm giác phi thường ấy.
Giờ đây cô không chỉ có vũ khí xịn mà giá trị vũ lực bản thân cũng tăng vọt,
đánh khắp thiên hạ không ngán bố con thằng nào. Mấy thứ đầu trâu mặt
ngựa cứ liệu hồn mà tránh xa cô ra.
“Đi lại cũng nhẹ nhàng hơn hẳn” Ninh Tịch Nguyệt đi như bay trong không
gian.
Phấn khích xong, cô cam chịu đi nấu cám heo cho “tiểu trư tông”. Chủ yếu là
nó cứ ủn ỉn đòi ăn bên cạnh.
Ninh Tịch Nguyệt xếp đá thành cái bếp tạm, lôi cái chảo sắt lớn điểm danh
được ở nhà ra đặt lên.
Cô nhìn về phía chuồng heo: “Lần đầu dùng chảo mới là để nấu cơm cho mày
đấy, nhớ mà tranh khí, mẹ tròn con vuông nhé”
Nói thật, cô cũng xót cái chảo lắm, chưa xào được đĩa rau nào đã phải đi nấu
cám heo.
Băm nhỏ cỏ heo xong, Ninh Tịch Nguyệt lại sầu. Không có cám gạo cám mì,
không có khoai lang, chỉ nấu mỗi cỏ không thì lấy đâu ra dinh dưỡng.
Nuôi heo khó thật đấy.
Ninh Tịch Nguyệt vò đầu bứt tai: “Thôi mai tính tiếp, nay cứ ăn cỏ luộc đi đã”
Người ta nuôi một đứa con, cô nuôi cả đàn con, heo con đẻ ra lại một đống
việc, nghĩ thôi đã đau đầu.
Cơm heo chín, cô trộn đều với chút thức ăn thừa trong máng, con heo mới im
lặng ăn.
Ninh Tịch Nguyệt lau mồ hôi trán, thoát khỏi không gian, mắt không thấy tâm
không phiền, đi ngủ cho khỏe.