Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 42: Tụ điểm điểm danh của dân làm công



Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Ninh Tịch Nguyệt đã dậy, xách bình nước,

đội mũ rơm đi ra sân phơi lúa gần văn phòng đại đội. Đó là nơi làm việc của cô

trong thời gian tới.

Lần đầu đi làm, cô cố tình đi sớm để tạo ấn tượng tốt và tranh thủ thăm thú

xung quanh kho lương thực, cô rất mong chờ chỗ đó.

Khu vực phơi lúa có một dãy nhà kho chuyên để chứa lương thực của đội.

Đến nơi, thấy dãy nhà tường vôi trắng cửa đóng then cài, quả nhiên cô đi sớm

quá.

“Gâu gâu gâu”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Một con chó mực to lớn hung dữ đứng canh cửa sủa ầm ĩ khi thấy người lạ.

“Đại Hắc!”

Một người đàn ông trung niên cao lớn từ trong nhà đi ra quát. Con chó lập tức

im bặt, vẫy đuôi chạy lại quấn quýt bên chân chủ.

Ninh Tịch Nguyệt biết đây chắc là chủ của con chó.

Thấy ánh mắt cảnh giác của người đàn ông, cô lập tức bước lên cười tươi tự

giới thiệu: “Chào đồng chí, cháu là thành viên mới của tổ phơi lúa, Ninh Tịch

Nguyệt ạ. Cháu vào được không chú?”

“À, cháu là thanh niên trí thức mới họ Ninh đấy hử, vào đi” Người đàn ông dịu

mặt lại, mở cổng sắt: “Cứ gọi chú là chú An Quốc”

“Vâng, cháu cảm ơn chú An Quốc”

Ninh Tịch Nguyệt bước vào, con chó mực không sủa nữa mà tò mò ngồi nhìn

cô, trông khá ngốc nghếch đáng yêu, khác hẳn vẻ hung dữ ban đầu, khiến cô

ngứa tay muốn vuốt ve nó.

Thấy cô chú ý đến con chó, Triệu An Quốc cười giới thiệu:

“Đại Hắc là tay trông lương thực cừ khôi của đội mình đấy. Mùa gặt nào cũng

nhờ nó cả. Cháu đừng sợ, nó biết cháu không phải người xấu sẽ không cắn

đâu”

“Chú An Quốc, nói thật là cháu thích chó lắm, cháu không sợ đâu. Cháu chỉ

muốn sờ nó chút thôi, nhìn nó ngoan quá” Ninh Tịch Nguyệt cười ngượng

ngùng.

“Muốn sờ Đại Hắc thì đơn giản. Lại đây chú bảo, Đại Hắc nhà chú là con chó

đẹp nhất đội đấy, nhìn bộ lông đen bóng này xem, đẹp không?” Triệu An Quốc

tự hào khoe như đứa trẻ khoe bạn mới.

Lời khen của Ninh Tịch Nguyệt gãi đúng chỗ ngứa của ông chú yêu chó này.

“Đẹp thật ạ” Ninh Tịch Nguyệt gật đầu chân thành: “Chú ơi, cháu sờ đầu nó

được không?”

Triệu An Quốc ngồi xuống vuốt ve trấn an con chó: “Được chứ, sờ đi, gãi cằm

nó cũng được, nó thích được gãi cằm lắm”

Ninh Tịch Nguyệt cẩn thận đưa tay ra, Đại Hắc không những không sợ mà còn

dúi đầu vào tay cô. Cô thỏa mãn xoa đầu nó, cảm giác đúng như tưởng tượng.

Rồi cô sờ đôi tai dựng đứng mềm mại.

Cuối cùng, cô quyết định không gãi cằm nó, cái miệng rộng kia nhìn hơi sợ,

chưa quen thân lắm, nhỡ nó táp một cái thì tay cô không đủ dính răng.

Xong màn làm quen với chó và chủ, giờ đến việc chính.

Ninh Tịch Nguyệt đứng dậy: “Chú An Quốc, cháu đi xem xung quanh cho quen

được không ạ?”

“Được chứ, còn sớm mà. Đi, chú dẫn cháu đi một vòng, giới thiệu cho cháu

biết”

Lợi ích của việc làm thân là đây, có ngay hướng dẫn viên du lịch miễn phí.

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-42-tu-diem-diem-danh-cua-dan-lam-

conghtml]

“Dãy nhà này mỗi gian có công dụng khác nhau, tổng cộng mười gian. Ba gian

đầu chuyên để khoai lang, bên trong có hầm chứa để khoai không bị hỏng.

Chú mở cho cháu xem”

Triệu An Quốc lấy chùm chìa khóa mở cửa.

Ninh Tịch Nguyệt vừa thò đầu vào, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu.

“Tinh! Phát hiện địa điểm điểm danh: Kho chứa khoai lang. Ký chủ có muốn

điểm danh không?”

“Điểm danh” Ninh Tịch Nguyệt không do dự, thầm mong chờ.

“Tinh! Điểm danh thành công. Nhận được một cân bột khoai lang, 100 cân bã

khoai lang”

Ninh Tịch Nguyệt suýt khóc vì vui sướng.

Trời ơi, cuối cùng tiểu trư tông trong không gian cũng có cái ăn rồi. Sau này cứ

hết là ra đây điểm danh. Bột khoai lang còn để làm miến ăn được.

Xem xong kho khoai, Triệu An Quốc khóa cửa dẫn cô đi tiếp.

“Bốn gian tiếp theo chứa lúa mì. Đang vụ gặt nên đã có một ít lúa mới, đợi

nắng lên là mang ra phơi”

Ninh Tịch Nguyệt âm thầm ghi nhớ.

“Tinh! Phát hiện địa điểm điểm danh: Kho chứa lúa mì. Ký chủ có muốn điểm

danh không?”

Lại có tiếng báo, Ninh Tịch Nguyệt do dự. Còn hai lần điểm danh, phía sau còn

nhiều phòng, phải xem hết rồi tính.

Quả nhiên, đi qua mỗi khu vực chứa loại lương thực khác nhau, hệ thống lại

báo một lần.

Kho chứa thóc, kho chứa cao lương, kho chứa ngô.

Ninh Tịch Nguyệt vừa mừng vừa tiếc. Mừng vì phát hiện ra mỏ vàng điểm

danh, tiếc vì chỉ còn hai lượt, chỉ có thể chọn hai trong số đó.

“Tiểu Ninh, cháu cứ tự nhiên xem nhé, chú đi cho Đại Hắc ăn đã”

“Vâng chú cứ đi đi ạ, cháu tự xem được”

Đúng ý cô quá.

Cân nhắc một lát, Ninh Tịch Nguyệt chọn kho chứa lúa mì và kho chứa thóc.

“Tinh! Điểm danh thành công. Nhận được một cân bột mì, 50 cân cám mì”

“Tinh! Điểm danh thành công. Nhận được một cân gạo tẻ, 50 cân cám gạo”

Nhìn vật phẩm nhận được, cô đoán các kho khác cũng tương tự nên không tiếc

nuối lắm. Lần này gom đủ thức ăn cho heo, đỡ lo một thời gian.

Xong việc, mới hơn 7 giờ, Ninh Tịch Nguyệt ngoan ngoãn ngồi cạnh xem Đại

Hắc ăn, chờ các thành viên khác đến.

“Là cháu đấy à, cô bé?”

Đang mải xem chó ăn, Ninh Tịch Nguyệt nghe thấy giọng nữ sang sảng gọi

mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.