Mọi người tản ra làm việc. Ninh Tịch Nguyệt theo thím Dương Liễu đi chuyển
lúa mì trong kho ra phơi.
Oan gia ngõ hẹp, trong kho đã có hai người, một trong số đó là Lý Thúy Hoa
đang ngồi xổm chuẩn bị gánh lúa.
Ninh Tịch Nguyệt đi vào, nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc nấy.
Nhưng Lý Thúy Hoa không nghĩ thế. Thấy cô vào, mụ ta buông sọt xuống, đứng
dậy dùng hót rác xúc lúa vào sọt.
Thím Dương Liễu và một thím khác bàn bạc phân công: hai người xúc, hai
người gánh ra sân phơi, rồi luân phiên đổi việc cho đỡ mệt. Như vậy công
bằng, không ai lười biếng được. Mọi người đều đồng ý.
Ninh Tịch Nguyệt chung nhóm với thím Dương Liễu, lượt đầu gánh lúa ra sân.
Lý Thúy Hoa nhảy vào nói: “Tôi làm cùng nhóm với đồng chí Ninh. Tôi xúc lúa
cô gánh, cô xúc tôi gánh, đồng chí Ninh không có ý kiến gì chứ?”
Biết thừa mụ ta có ý đồ xấu, thím Dương Liễu lên tiếng chặn họng: “Bé Nguyệt
làm với thím Vương, tôi làm với bà”
Lý Thúy Hoa chua ngoa đáp: “Kìa bà Dương Liễu, đồng chí Ninh có phải tiểu
thư đâu, làm việc mà còn kén cá chọn canh thì người ta nhìn vào thế nào. Tôi
có ăn thịt người đâu mà không làm cùng được”
Muốn gây sự à? Ninh Tịch Nguyệt chưa bao giờ ngán, để xem ai thắng ai! Cô
sẵn sàng tiếp chiêu, coi như thêm chút gia vị cho buổi làm việc nhàm chán, chỉ
sợ đến lúc đó có người mất mặt thôi.
Ninh Tịch Nguyệt cười nhạt: “Không sao đâu thím Dương Liễu. Thím Thúy Hoa
đã muốn làm cùng thì cháu vinh hạnh quá. Thím Thúy Hoa, hai bác cháu mình
phối hợp cho tốt nhé, đừng để rớt xích ảnh hưởng công việc”
Thấy Ninh Tịch Nguyệt đồng ý, Lý Thúy Hoa cười thầm trong bụng, ánh mắt
đầy vẻ toan tính.
“Đương nhiên rồi, chỉ cần cô không làm hỏng việc thì tôi sẽ không rớt xích. Bắt
đầu thôi, đồng chí Ninh, sọt này cô gánh cho cẩn thận nhé”
Vừa nói mụ vừa xúc thêm lúa vào sọt cho đến khi đầy có ngọn, lúa tràn cả ra
ngoài mới thôi.
Ninh Tịch Nguyệt cũng muốn thử sức mình sau khi được “thể hồ quán đỉnh” và
xem viên gạch có tác dụng tăng lực không. Lượt đầu cô không dùng gạch, thử
sức mình trước.
Dưới ánh mắt chế giễu của Lý Thúy Hoa, cô cười nhẹ, từ từ ngồi xuống, nhẹ
nhàng gánh cái sọt to đùng lên vai, còn cố ý xoay người trước mặt mụ ta.
“Ái chà, thím tốt với cháu quá, chẳng nặng tí nào”
Nói xong cô bước đi phăm phăm ra sân phơi, không chút tốn sức.
Lý Thúy Hoa phía sau nghi ngờ không biết mình có xúc nhầm bông vào sọt
không mà con bé đó gánh nhẹ tênh thế, bình thường mụ chỉ gánh nổi hơn nửa
sọt thôi.
Thím Dương Liễu thấy Ninh Tịch Nguyệt làm ngon ơ mới yên tâm gánh phần
mình đi ra.
Thím Vương lắc đầu cười trên nỗi đau của người khác: “Lý Thúy Hoa, lần này
bà đụng phải đá tảng rồi, cẩn thận kẻo làm mất mặt đại đội đấy”
Không biết mụ này nghĩ gì, cả đội ai chẳng biết cô bé này vừa được công an
khen thưởng vì bắt cướp, chắc chắn có võ nghệ đầy mình, thế mà còn dám
chọc vào.
Lý Thúy Hoa nghe xong mặt xám ngoét, trong lòng lo lắng nhưng đâm lao
phải theo lao, hơn nữa mụ không tin mình thua một con nhãi ranh thành phố.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-44-va-mathtml]
Ra sân phơi, Ninh Tịch Nguyệt đổ lúa ra nong. Một sọt này chưa thấm vào đâu
so với sức lực hiện tại của cô.
Đến lượt cô diễn rồi. Ninh Tịch Nguyệt cười ranh mãnh, rất mong chờ màn thể
hiện tiếp theo của Lý Thúy Hoa.
Quay lại kho, Lý Thúy Hoa đã xúc đầy sọt cho mình, nhưng nén không chặt,
đang chuẩn bị gánh lên.
Ninh Tịch Nguyệt bước tới ấn sọt xuống, cười nói: “Thím ơi, thế này sao hợp
với khí chất của thím. Để cháu gánh sọt này cho, đổi cho thím sọt khác, đỡ
phải đi lại nhiều lần”
Lý Thúy Hoa mấp máy môi, không cãi được gì.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Tịch Nguyệt đổ sọt lúa của mình vào sọt của Lý Thúy Hoa, vun cho đầy
có ngọn. Thím Dương Liễu nhanh tay đổ nốt sọt của mình vào, vừa vặn đầy ắp
một sọt siêu to khổng lồ.
Nhìn cái sọt lúa, Lý Thúy Hoa méo mặt, chân không nhấc nổi, lề mề ngồi
xuống.
Ninh Tịch Nguyệt cười mỉm: “Thím ơi nhanh lên kẻo muộn”
Lý Thúy Hoa thấy nụ cười đó như đang châm chọc mình, tức anh ách, lấy hết
sức bình sinh gánh sọt lên.
Gánh thì lên được đấy, nhưng người cứ nghiêng ngả, đứng không vững.
Ninh Tịch Nguyệt cười khẩy, nhắc nhở: “Thím ơi, không gánh nổi thì bảo một
tiếng, đừng để lúa đổ ra đất lẫn tạp chất đấy”
Nghe câu này, Lý Thúy Hoa hận ngứa răng, cắn răng dùng cả hai tay đỡ sọt,
miễn cưỡng đi được nhưng chậm như rùa.
Hừ, mới bắt đầu thôi cưng.
Thím Dương Liễu cười ngặt nghẽo: “Bé Nguyệt, cháu nhìn mặt mụ Thúy Hoa
kìa, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức bình sinh, ha ha, buồn cười quá”
“Cháu thấy rồi, tuy hơi khó coi nhưng nhìn sướng mắt thật”
Nói xong, Ninh Tịch Nguyệt lấy mấy cái sọt đại ở phòng bên cạnh sang, thay
hết sọt nhỏ bằng sọt đại, rồi xúc đầy ắp.
Lý Thúy Hoa quay lại nhìn 6 cái sọt đại đầy lúa mà tối tăm mặt mũi.
Trời ơi, con bé này tâm địa đen tối thật, sọt này hơn trăm cân, một gánh là hơn
ba trăm cân đấy.
“Thím về rồi ạ” Ninh Tịch Nguyệt nhiệt tình: “Cháu chuẩn bị xong cho cả hai
bác cháu mình rồi đây, đi cùng cho vui, tiết kiệm thời gian”
Lý Thúy Hoa đứng chôn chân. Hai trăm cân mụ còn cố được, chứ ba trăm cân
này có mà gãy lưng, tiền thuốc còn quá tiền công.
Thím Dương Liễu giục: “Thúy Hoa làm gì thế, nhanh lên, đừng để lãng phí thời
gian”
Lý Thúy Hoa lau mồ hôi, cứng mồm: “Vội cái gì, đồng chí Ninh đã gánh đâu, cô
ấy gánh thì tôi gánh”