Lý Thúy Hoa vừa dứt lời, Ninh Tịch Nguyệt đã nắm lấy đòn gánh, giả bộ khó
khăn, nín đỏ mặt tía tai, run rẩy đứng dậy, miễn cưỡng nhấc bổng gánh lúa
nặng trịch lên vai.
Cô làm bộ mệt mỏi, cười khổ lắc đầu: “Cú này. chắc cháu dùng hết sức lực
tích lũy mười mấy năm nay rồi. gánh xong chuyến này chắc cháu liệt giường
quá”
Thực ra cô đã vận dụng Thái Cực Quyền trong đầu, một nửa sức lực cũng chưa
dùng đến.
“Thím ơi đến lượt thím đấy, cháu cắn răng đợi thím một lát, hai bác cháu
mình cùng đi”
Lý Thúy Hoa câm nín, đứng bên gánh lúa thử sức. Mới nhấc được một nửa,
chưa kịp đứng thẳng thì xương sống đã kêu “rắc” một tiếng. Mụ vội buông đòn
gánh, ôm eo, quay mặt đi lí nhí: “Tôi không gánh nổi”
“Thúy Hoa nói to lên xem nào, chưa ăn sáng à?” Giọng thím Dương Liễu vang
lên đầy áp lực.
Ninh Tịch Nguyệt cũng đặt gánh xuống, nghiêng tai hỏi lại: “Dạ?”
Lý Thúy Hoa uất ức, không muốn nói lại, nhưng tiếng xương kêu vừa rồi làm
mụ sợ thật, cố quá có mà quá cố, cái lưng già này hỏng mất.
Mụ hét lên giận dữ: “Tôi không gánh nổi gánh này, được chưa!”
“Haizz, buồn quá” Ninh Tịch Nguyệt lắc đầu thất vọng, vẻ mặt buồn bã: “Cháu
cứ tưởng thím làm được nhiều việc lắm, ai dè mới bắt đầu đã không gánh nổi.
Cháu chân yếu tay mềm còn đang định học tập thím, xem ra là cháu đòi hỏi
cao quá rồi”
Nói xong câu đó, Ninh Tịch Nguyệt thu lại vẻ mặt diễn sâu, ánh mắt sắc lạnh,
giọng nói đanh thép:
“Sau này thím muốn nói hay làm gì thì uốn lưỡi bảy lần trước nhé. Cháu chưa
bao giờ là người dễ bắt nạt đâu. Kẻ bắt nạt cháu đến nay chưa ai có kết cục
tốt, ví dụ như mấy tên đang nằm trong đồn công an đấy, thím muốn biết thì
cháu kể cho nghe”
Những lời Lý Thúy Hoa nói lúc trước bị Ninh Tịch Nguyệt trả lại đủ cả vốn lẫn
lãi. Ai không làm được việc thì giờ đã rõ.
Lý Thúy Hoa nghe Ninh Tịch Nguyệt nói mà mặt nóng ran, xấu hổ ê chề. Nghe
đến đoạn sau mang hàm ý đe dọa, trong lòng mụ cũng thấy sợ.
Sống hơn nửa đời người lại bị con ranh con dọa cho sợ là thế nào?
Nhưng mụ vốn là kẻ mặt dày, hôm nay đã mất mặt, đã gây khó dễ rồi, coi như
đắc tội đến cùng.
Lý Thúy Hoa cũng chẳng quan tâm Ninh Tịch Nguyệt nghĩ gì, không đời nào
mụ xin lỗi một con ranh. Mụ quay lưng lại với Ninh Tịch Nguyệt, tiếp tục xúc
bớt lúa trong sọt đại ra. Nhưng rõ ràng khí thế hung hăng ban đầu đã bay biến
sạch.
Trị được người, lập được uy, Ninh Tịch Nguyệt cũng chẳng thèm quan tâm mụ
ta làm gì nữa, miễn đừng chọc vào cô là được. Cô không cần lời xin lỗi giả tạo.
Ninh Tịch Nguyệt bê mấy cái sọt nhỏ về, tiếp tục xúc lúa.
Thím Dương Liễu tay làm thoăn thoắt, miệng cũng không tha, liếc xéo Lý Thúy
Hoa cười mỉa:
“Lý Thúy Hoa, bà làm mất mặt đại đội Đại Liễu chúng ta quá. Già đầu rồi còn đi
so đo với con nít, gây khó dễ cho người mới. So đo thì cũng thôi đi, lại còn
thua, thua mà không dám xin lỗi, mặt dày thật đấy”
“Mặt dày quá thể” Thím Vương cười châm chọc hùa theo.
Lý Thúy Hoa im thin thít không dám ho he.
Nhưng thím Vương vừa hùa vào thì mụ lập tức xù lông nhím, quay sang nhe
nanh múa vuốt:
“Vương Toác Mồm, liên quan đếch gì đến bà mà bà chõ mõm vào? Lo việc của
bà đi. Con trai bà ngày nào cũng tớn lên đi giúp gái thanh niên trí thức làm
việc bà còn chả quản được mà đòi quản chuyện của tôi à? Giỏi giang gớm nhỉ”
Đúng là thói bắt nạt kẻ yếu.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-45-nguoi-chien-thang-cuoi-
cunghtml]
“Này cái con mụ khắc nghiệt kia, mày gào cái gì? Sao mày không về quản con
gái lười chảy thây trơ trẽn nhà mày đi? Còn mặt mũi nói con tao à? Muốn
đánh nhau hả?”
Thím Vương vứt cái sàng xuống, xắn tay áo chống nạnh, không chịu thua kém
bật lại. Hai người sừng sộ lao vào nhau.
Ninh Tịch Nguyệt: Tình hình gì đây? Hai nhà này có thâm thù đại hận à?
Cô ngồi xổm trong góc hóng chuyện.
Lý Thúy Hoa một tay chống eo, một tay chỉ trỏ khiêu khích: “Ngon thì nhào vô!
Đứa nào không đánh đứa đấy là chó”
Thím Vương cũng chẳng vừa, các bà thím trong đội này chiến lắm. Lao vào
túm tóc, vừa giật vừa chửi, lời lẽ cay độc chọc vào nỗi đau của đối phương.
Lý Thúy Hoa không kém cạnh, tay chân mồm miệng hoạt động hết công suất,
trút hết cục tức vừa nhận từ Ninh Tịch Nguyệt lên đầu thím Vương.
Hai người tóc tai rũ rượi, mặt mũi xước xát, ai cũng không chịu thua.
Câu chuyện bị lái sang hướng khác, từ cãi nhau thành đánh nhau. Mọi người
xung quanh xúm lại xem.
Ninh Tịch Nguyệt từ người trong cuộc biến thành quần chúng ăn dưa, vừa ngồi
xổm bới lúa vừa ngẩng đầu xem kịch, trong lòng vui phơi phới.
Đúng là đứng ngoài xem kịch vui hơn nhiều. Nếu không phải hoàn cảnh không
cho phép, cô đã lấy nắm hạt dưa và cái ghế đẩu ra ngồi cắn rồi.
“Hai người dừng tay ngay cho tôi! Có muốn làm việc nữa không? Muốn bị trừ
điểm công à?”
Thím Dương Liễu tung ra khí thế của vợ đại đội trưởng, mặt nghiêm giọng quát,
uy nghiêm ra phết.
Hai con gà chọi bị trấn áp ngay lập tức, không dám hó hé, dừng tay lại.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Lý Thúy Hoa, buông tóc tao ra” Thím Vương bị giật ngược đầu ra sau, mặt
nhăn nhó vì đau.
“Mày buông cổ với tai tao ra trước” Cổ Lý Thúy Hoa đỏ lựng vết tay, tai bị véo
đỏ ửng.
Hai người nghe thím Dương Liễu nói thì dừng lại nhưng vẫn giằng co, không ai
chịu buông trước.
Thím Dương Liễu quát lớn: “Nghe đây, tôi đếm đến ba hai người cùng buông. Ai
còn gây sự tôi trừ điểm công cả ngày hôm qua”
Thím Dương Liễu tuy không có chức vụ cụ thể nhưng là phó tổ trưởng danh
nghĩa, lại là vợ đội trưởng, lời nói rất có trọng lượng. Lý Thúy Hoa và thím
Vương biết không nghe là mất điểm công thật.
Nên khi tiếng đếm thứ ba vang lên, cả hai đồng loạt buông tay, nhảy ra xa
nhau, hừ lạnh lườm nguýt.
Thím Dương Liễu quét mắt nhìn đám đông: “Giải tán đi làm việc đi, nhìn cái gì
mà nhìn”
Mọi người tản ra, không khí lao động lại hăng say như cũ.
Lý Thúy Hoa và thím Vương bị tách ra làm ở hai chỗ khác nhau, thay vào đó là
hai thím ít nói chăm làm.
Vở hài kịch kết thúc. Ninh Tịch Nguyệt vẫn còn thòm thèm, lần đầu tiên xem
đánh ghen. à nhầm đánh nhau trực tiếp thế này. Các thím ra tay tàn nhẫn
thật, nhìn thôi đã thấy đau.
Nhưng người chiến thắng lớn nhất trong vụ này không ai khác chính là Ninh
Tịch Nguyệt, không tốn sợi tóc nào mà lập được uy, lại còn được xem kịch hay.
Cô cười thầm trong bụng ba tiếng.