“Ôi dào, đồng chí Trần cứ yên tâm 100% đi, bà con đội mình hoan nghênh
thanh niên trí thức nhất đấy. Cháu thấy không, đợt này đội mình nhận nhiều
thanh niên trí thức nhất công xã mà”
Thím Thu Cúc – Chủ nhiệm Hội Phụ nữ bắt đầu phát huy tác dụng, cười tươi
bước lên nắm tay Trần Diệp Sơ trấn an:
“Đây là do đội mình chủ động xin đấy chứ. Nếu không hoan nghênh thì ai làm
thế. Cháu cứ yên tâm ở lại đây. Mấy con sâu làm rầu nồi canh này không đại
diện cho cả đội được đâu, phải trừng trị thích đáng, không ai được phá hoại
đoàn kết nội bộ cả”
Nói xong, thím lườm Ngô Tú Lệ cháy mặt. Mấy đứa này chẳng đứa nào bớt lo,
mà cô bé họ Trần mới đến này miệng lưỡi cũng sắc sảo gớm.
“Vâng, cháu tin thím, nghe lời thím” Trần Diệp Sơ dịu giọng xuống: “Nhưng
cháu không muốn nghe ai bôi nhọ danh dự của mình nữa. Thím cũng biết danh
dự con gái quan trọng thế nào, sao có thể để người ta nói bậy được”
“Cháu yên tâm, tìm hiểu xong xuôi, ai đúng ai sai sẽ rõ, đội sẽ cho cháu một
câu trả lời thỏa đáng” Thím Thu Cúc ôn tồn nói, rồi ra hiệu cho đội trưởng tiếp
tục.
Đội trưởng Trương Đại Vi nhận tín hiệu, nhìn Ngô Tú Lệ đang méo mặt, giọng
nghiêm nghị:
“Đồng chí Trần đã nói thế rồi, Ngô Tú Lệ, cô có gì để nói không? Tại sao đánh
hai thanh niên trí thức? Tại sao nói những lời đó?”
Được phép nói, Ngô Tú Lệ như bị dồn nén bấy lâu bùng nổ, cười khùng khục
như kẻ điên tẩu hỏa nhập ma, rồi trừng mắt nhìn Ninh Miên Miên và Trần Diệp
Sơ đầy oán độc, nhất là với Ninh Miên Miên, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô ả gào lên: “Đánh chúng nó là đúng! Đáng đời! Đứa nào muốn cướp anh Kiến
Đảng đều đáng đánh! Anh Kiến Đảng là của tao, của một mình tao, ai cũng
đừng hòng cướp!”
Ninh Tịch Nguyệt ngồi trên cây cũng rùng mình. Bệnh nhân tâm thần cũng
không đáng sợ bằng kiểu chiếm hữu bệnh hoạn, cố chấp thế này. Ai bị cô ả
thích đúng là xui tận mạng. Đồng cảm với Lý Kiến Đảng một giây.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Ninh Miên Miên đừng tưởng tao không thấy, mày cứ lượn lờ định quyến rũ anh
Kiến Đảng, muốn anh ấy làm giúp mày. Lúc nào cũng làm bộ làm tịch, lúc thì
giả vờ yếu đuối, lúc thì ra vẻ bị bắt nạt, tởm lợm. Hôm nay mày chắc chắn cố
tình ngã vào người anh Kiến Đảng. Tao phải đánh chết mày, con hồ ly
tinh”
Càng nói càng điên, Ngô Tú Lệ vùng dậy định lao vào Ninh Miên Miên, nhưng
bị người giữ chặt lại.
Ninh Tịch Nguyệt lắc đầu tiếc nuối, tí nữa thì có kịch hay xem tiếp.
Ngô Tú Lệ bị giữ nhưng chân tay vẫn múa may loạn xạ, đạp lung tung vào cả
người giữ mình: “Buông tao ra! Tao phải đánh chết con tiện nhân kia!”
Lý Thúy Hoa lao đến ôm con gái khóc lóc: “Tú Lệ ơi, đừng thế con ơi, mẹ đau
lòng quá. hu hu”
Đội trưởng nhíu mày quát: “Thêm mấy người nữa vào giữ chặt cô ta lại! Ra thể
thống gì nữa, người ngoài nhìn vào tưởng đội mình chứa chấp người điên đấy”
Thím Thu Cúc day trán: Lại chuyện rồi bu, biết thế ngồi trên cây hóng chuyện
với đám con bé Nguyệt cho sướng.
Lý Kiến Đảng đứng bên cạnh sốt ruột muốn giải thích, nhưng không dám chen
ngang lãnh đạo.
Ninh Tịch Nguyệt thấy Ninh Miên Miên mấy lần định mở miệng đều bị thím
Thu Cúc lườm cho im bặt. Nhưng không cản được những động tác nhỏ, biểu
cảm và tiếng nức nở của ả.
“Không. không phải”
Ninh Miên Miên một tay ôm ngực, vẻ mặt vô tội đáng thương thì thầm, nước
mắt lưng tròng lắc đầu phủ nhận, thỉnh thoảng liếc nhìn mấy nam thanh niên
xung quanh với vẻ muốn nói lại thôi. Diễn vai yếu đuối đáng thương đỉnh cao.
Mấy anh chàng bên cạnh đều lộ vẻ động lòng. Ngô Chí Cương còn phẫn nộ
trừng mắt nhìn Ngô Tú Lệ.
Lý Tú Tú lắc đầu ngán ngẩm: “Lúc nào cũng diễn bài này, không biết chán à?
Tôi nhìn phát ngán rồi mà bọn đàn ông vẫn tin sái cổ”
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-53-xem-kich-nhap-tam-phan-
1.html]
“Lừa mấy kẻ không não thôi. Ai bảo bọn họ thích kiểu này. Đây là tuyệt chiêu
của Ninh Miên Miên mà”
Thực ra cô cũng chán ngấy rồi, Ninh Miên Miên chẳng chịu đổi mới chiêu thức
gì cả. Kém!
Thím Dương Liễu cười: “Nghe hai đứa bình luận còn vui hơn”
Ninh Tịch Nguyệt mím môi cười: “Xem tiếp đi ạ”
Phía trước, Trần Diệp Sơ kéo áo thím Thu Cúc. Thím gật đầu rồi hỏi Ngô Tú Lệ:
“Thế sao cô đánh đồng chí Trần? Việc này liên quan gì đến cô ấy?”
Ngô Tú Lệ bị đè xuống đất, nghiêng đầu nhìn Trần Diệp Sơ đầy ghen tị:
“Nó cũng muốn cướp anh Kiến Đảng của tao! Ninh Miên Miên bảo thấy anh
Kiến Đảng cười với nó. Anh Kiến Đảng chưa bao giờ cười với người lạ, lại còn
nói chuyện dịu dàng với nó. Chắc chắn nó quyến rũ anh ấy trước. Tao phải
đánh cho chừa thói lẳng lơ”
Trần Diệp Sơ không nhịn nữa, lạnh lùng nói:
“Cô đang vu khống tôi, cố ý gây thương tích, tôi có quyền báo công an đấy. Tôi
nói chuyện với đồng chí Lý Kiến Đảng chưa quá hai câu. Nếu cô không làm
loạn thì tôi còn chẳng biết anh ta là ai. Bịa đặt cũng phải có logic chút chứ”
Trần Diệp Sơ bước lại gần, nhìn xuống Ngô Tú Lệ đang nằm rạp dưới đất:
“Người cô thích tôi chẳng thèm để vào mắt. Thực ra tôi thấy cô rất đáng
thương. Cô coi người ta là báu vật nhưng người ta chỉ thấy cô kinh tởm. Với cái
dạng này của cô, cả đời cũng đừng mong có được tình yêu”
Giếc người không dao, câu nào của Trần Diệp Sơ cũng đâm trúng tim đen
Ngô Tú Lệ. Nói xong cô lùi ra xa.
Ninh Tịch Nguyệt tưởng Ngô Tú Lệ sẽ phát điên lên, ai dè cô ả im bặt.
Thay đổi chiến thuật sang đường lối khổ tình, Ngô Tú Lệ nằm rạp xuống đất
khóc tu tu, tiếng khóc tuyệt vọng nghe ai oán vô cùng.
“Các người chỉ biết bắt nạt tôi. Tôi thích. thích anh Kiến Đảng mười chín năm
rồi, các người bảo tôi phải làm sao? Hu hu, tôi đâu muốn thế này, nhưng ngoài
việc tiếp tục thích anh ấy tôi còn biết làm gì nữa”
Ngô Tú Lệ ngẩng mặt đẫm nước mắt nhìn Lý Kiến Đảng hèn mọn hỏi: “Anh
Kiến Đảng, tại sao anh không thích em. tại sao”
Lý Tú Tú rùng mình: “Sau này tôi phải bảo mẹ chọn chồng cho kỹ, tôi không
muốn biến thành Ngô Tú Lệ đâu, đáng sợ quá”
Ninh Tịch Nguyệt tán thưởng nhìn bạn: “Đừng bao giờ vì một người đàn ông
mà biến mình thành kẻ điên, đừng chỉ biết lấy lòng người khác. Người biết tự
trọng, yêu thương bản thân mới có được hạnh phúc”
“Đúng đấy, Tịch Nguyệt nói chuẩn” Thím Dương Liễu gật đầu: “Như thím với
chú Đại Vi này, chú ấy thích thím cũng vì cái tính đanh đá, mạnh mẽ đấy”
Ngồi trên cây hóng hớt mà cũng bị thím cho ăn “cơm chó”, nhưng cơm này
ngon, ăn tâm phục khẩu phục.
Ninh Tịch Nguyệt nuốt “cơm chó”, cười nịnh: “Tại thím tốt mà, chú Đại Vi tinh
mắt lắm nên hai người mới hạnh phúc thế”
“Cháu phải học tập thím mới được” Lý Tú Tú gật đầu lia lịa.
“Ha ha, hai đứa khéo mồm thật” Thím Dương Liễu cười tít mắt: “Xem tiếp nào”