Ninh Tịch Nguyệt nhìn xuống, thấy Ngô Tú Lệ bùn đất bê bết đến mức không
nhấc nổi chân, mồm cứ kêu tê chân. Mọi người bàn nhau khiêng cô nàng lên.
“Thảm thật, xuống thì đứng, lên thì nằm. Không thấy ngực còn phập phồng
chắc tưởng chết rồi. Chẳng hiểu sao cô ta thích Lý Kiến Đảng thế, anh ta
trông cũng bình thường mà” Lý Tú Tú thì thầm vào tai Ninh Tịch Nguyệt.
“Chắc do thói quen và chấp niệm thôi. Cái gì không có được thì càng muốn có
mà. Chắc cô ta không cam tâm khi người bạn thanh mai trúc mã không thích
mình”
Yêu đương mù quáng kiểu này đáng sợ thật, như bị bệnh tâm thần, hại người
hại mình, biết không có kết quả vẫn đâm đầu vào.
“Nhìn kìa, Ngô Tú Lệ đánh lén Ninh Miên Miên! Trời ơi kích thích quá”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Tịch Nguyệt nhìn theo hướng Lý Tú Tú chỉ.
Ngô Tú Lệ đang được khiêng đi như cái xác chết, khi đi ngang qua Ninh Miên
Miên đang ngồi khóc lóc, bất ngờ vươn tay túm chặt tóc ả. Ninh Miên Miên bị
giật ngược lên.
Do quán tính người khiêng đi về phía trước, Ninh Miên Miên bị kéo lê theo vài
bước.
“Á”
Ninh Miên Miên ôm đầu hét thảm thiết, lần này là đau thật, nước mắt nước
mũi tèm lem.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn mà thấy đau da đầu thay, sợ tóc và da đầu ả bị giật
tung ra mất.
Người khiêng Ngô Tú Lệ vội lùi lại để giảm đau cho Ninh Miên Miên. Bảo họ
đánh vào tay Ngô Tú Lệ để cứu Ninh Miên Miên thì không đời nào, dù sao
Ngô Tú Lệ cũng là người làng, không thể bênh người ngoài được.
Ngô Chí Cương lao tới đánh vào tay Ngô Tú Lệ: “Buông ra! Không buông ông
đánh chết giờ! Buông ra!”
“Mày làm cái gì đấy hả? Coi bà không tồn tại à? Dám đánh con gái bà, bà liều
mạng với mày!”
Lý Thúy Hoa thấy con gái bị đánh thì lao vào cào cấu cắn xé Ngô Chí
Cương. Ngô Chí Cương không dám đánh trả phụ nữ nên lãnh đủ. Khổ thân
Ninh Miên Miên lại bị dính đạn lạc mấy phát.
“Dừng tay hết cho tôi! Muốn tạo phản hả? Đừng để tôi nói lần thứ hai! Ai còn
gây sự thì cút khỏi đội ngay lập tức!” Giọng đội trưởng Trương Đại Vi vang lên
đầy uy lực và giận dữ.
Đám đông rẽ ra nhường đường cho đội trưởng mặt đen sì bước vào.
Tiếng quát của ông khiến mọi người im bặt. Lý Thúy Hoa và Ngô Chí Cương
dừng tay, đứng dẹp sang một bên. Ngay cả Ngô Tú Lệ đang túm tóc Ninh Miên
Miên cũng sợ hãi buông tay ra.
Ninh Tịch Nguyệt ngừng cắn hạt dưa, thầm nghĩ ông đội trưởng này đúng là
có uy, giọng nói còn to hơn cả loa phóng thanh.
Vợ chồng đội trưởng đúng là trời sinh một cặp, lúc giận lên ai cũng đáng sợ.
Thím Thu Cúc không biết từ lúc nào đã xuống đứng sau lưng đội trưởng, bên
cạnh là ông chồng bí thư chi bộ.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-52-van-dang-honghtml]
Ban lãnh đạo đội đã tề tựu đông đủ.
Thím Dương Liễu đúng là người giữ lời, dẫn họ đến ngay chỗ gần gốc đa, Ninh
Tịch Nguyệt ngồi trên cây nhìn rõ mồn một.
“Những ai tham gia vụ việc bước ra đây nói rõ ràng. Hôm nay rốt cuộc xảy ra
chuyện gì? Rảnh rỗi quá hóa rồ à? Đã có sức đánh nhau thì mai cho đi làm
việc nặng hết”
Đội trưởng nhìn Trần Diệp Sơ đang bình tĩnh ngồi một góc, rồi quét mắt qua
đám đông, dừng lại ở mẹ con Lý Thúy Hoa.
“Đồng chí Trần nói trước. Những người khác cấm xen ngang, tôi gọi ai người
đó mới được nói”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trần Diệp Sơ.
Trần Diệp Sơ như vừa tỉnh mộng, đứng dậy trả lời, giọng bình tĩnh:
“Đội trưởng, thực ra tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Tôi làm việc cả ngày,
chiều tan làm vừa đi đến đập nước thì nữ đồng chí kia từ đâu lao ra tát tôi một
cái, làm tôi ngớ người. Đội trưởng xem mặt tôi vẫn còn đỏ đây này”
Cô hất cằm lên, để lộ vệt đỏ trên má trái. Mặt cô trắng trẻo sạch sẽ, không lấm
lem bùn đất như quần áo nên vệt đỏ càng nổi bật, hơi sưng lên.
“Hít”
Mọi người xung quanh hít hà kinh ngạc.
“Con bé Tú Lệ này ra tay ác thật, mặt người ta sưng vù rồi kìa”
Ngô Tú Lệ định mở miệng biện hộ nhưng bị đội trưởng lườm cho im bặt.
“Đồng chí Trần nói tiếp đi”
“Tôi không quen đồng chí này, tưởng gặp người điên. Khi cô ta định đánh
tiếp, tôi phản kháng lại, hai người không đứng vững nên lăn từ trên đê xuống
mép nước”
Trần Diệp Sơ liếc nhìn Ninh Miên Miên đang ngồi xổm khóc lóc: “May mà có
Ninh Miên Miên ngồi đó cản lại nên chúng tôi không bị rơi xuống nước”
“Nhưng sau đó không hiểu sao cô ta vừa khóc vừa làm loạn, đánh tôi xong
lại lao vào đánh Ninh Miên Miên, cưỡi lên người cô ấy mà đánh, tôi kéo mãi
không ra. Vừa đánh vừa chửi Ninh Miên Miên cướp chồng, rồi quay sang
chửi cả tôi cướp chồng cô ta, chửi thanh niên trí thức chúng tôi không ra
gì. Trời đất chứng giám, tôi còn chẳng biết chồng cô ta là ai”
Trần Diệp Sơ nhìn đội trưởng nghiêm túc và chân thành:
“Đội trưởng, tôi biết bác là người tốt, luôn quan tâm chúng tôi. Nhưng tôi muốn
hỏi thật, bà con trong đội có hoan nghênh thanh niên trí thức chúng tôi không
ạ?”
Cô liếc xéo Ngô Tú Lệ: “Nếu thực sự không hoan nghênh thì có thể phản ánh
lên trên, chuyển chúng tôi đi đội khác cũng được. Chúng tôi về đây là để xây
dựng nông thôn, cống hiến cho đất nước, chứ không phải để chịu vu oan và bị
đánh vô cớ thế này. Nếu mọi người thấy phiền, chúng tôi có thể tự đi xin
chuyển”
Đội trưởng nghe những lời đanh thép này thì nhìn Ngô Tú Lệ càng thêm lạnh
lùng.