TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng

Chương 326



Ông ấy đang nhắc đến chuyện vừa rồi ở trên bãi tập trung.

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, cô suýt nữa không nhận ra người đàn ông trước mặt

mình. Râu ria lởm chởm, da dẻ đen nhẻm gầy sạm, đôi bàn tay vốn dĩ để cầm bút

nay bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp vết chai khô khốc.

“Thầy Bạch, em nói ngắn gọn thôi. Nghe người ở nông trường bảo sắp tới sẽ có

một bộ phận mọi người bị chuyển đến Bắc Đại Hoang làm ruộng. Nếu có thể xin

đi, thầy có sẵn lòng đến đó không?”

Thầy Bạch sững người một lát rồi đáp: “Tôi đi đâu cũng vậy thôi”

“Không giống nhau đâu thầy. Bắc Đại Hoang điều kiện gian khổ, nhưng nó xa rời

những chuyện thị phi. Những việc như hôm nay chắc sẽ không xảy ra thường

xuyên ở đó. Nếu thầy đi, em có cách để thầy được điều vào nông trường quân

khẩn của bộ đội”

Những năm qua Cố Hành và Nghiêm Quang vẫn luôn giữ liên lạc. Bắc Đại Hoang

đang thiếu người, mấy năm nay không ít quân khu đã điều động người qua đó.

Chỉ cần bên kia có người tiếp nhận, thầy Bạch có thể sang đó ngay. Ở nơi ấy,

khai hoang làm ruộng là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.

Năm nay chỉ là một màn dạo đầu nho nhỏ, những diễn biến tiếp theo sẽ chỉ ngày

càng quyết liệt hơn. Những thành phố lớn như Hải Thành kiểu gì cũng không

tránh khỏi, đây sẽ là một trong những nơi náo nhiệt nhất. Ví như hiện tại, vùng

sâu vùng xa còn chưa kịp phản ứng thì nông trường Hồng Tinh chỉ cách Hải

Thành vài giờ đi xe đã bắt đầu rồi. Lúc này, tìm cách rời đi càng xa càng tốt rõ

ràng là lựa chọn tối ưu.

Thầy Bạch hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến cô không?”

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không đâu ạ”

Chỉ là bảo Nghiêm Quang đi tranh giành một sức lao động thôi mà. Chuyện này

trong thư Nghiêm Quang viết cho Cố Hành, anh ấy làm không ít, thậm chí còn

mong người sang càng đông càng tốt.

“Được, vậy tôi đi”

Sau khi về nhà, Tô Chiêu Chiêu bàn chuyện này với Cố Hành. Cố Hành lập tức

liên lạc với Nghiêm Quang. Một tháng sau, dù nông trường không sắp xếp, thầy

Bạch đã tự mình nộp đơn xin đến nơi gian khổ nhất để cải tạo. Nông trường phê

duyệt, nửa tháng sau nữa, thầy Bạch đã đặt chân đến Bắc Đại Hoang.

Người của nông trường quân khẩn ra ga đón người. Trong nhóm người lần này,

có những thanh niên tri thức tự nguyện đến xây dựng Bắc Đại Hoang, cũng có

những người bị đưa xuống cơ sở như thầy Bạch. Ngồi trên chiếc máy kéo về

nông trường, mấy người trẻ tuổi than thở về sự hoang vu của nơi này.

Có người vẫy tay đầy hăng hái nói: “Chính vì thế mới cần chúng ta đến xây dựng!

Tôi tin rằng sẽ có ngày nơi đây thay đổi rúng động trời đất!”

“Đúng thế!”

Một nam đồng chí đứng bật dậy, ý chí sục sôi ngâm vang: “Bắc quốc phong

quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu. Vọng Trường Thành nội ngoại, duy

dư mãng mãng; Đại hà thượng hạ, đốn thất thao thao. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì

lạp tượng, dục dữ thiên công thí tỷ cao!”

Các đồng chí trẻ tuổi đồng thanh hô vang: “Giang sơn như thử đa kiều! Ha ha ha!”

Thầy Bạch nhìn cảnh tượng này với ánh mắt hoài niệm pha chút ý cười. Đây có lẽ

là một lựa chọn đúng đắn, ông thầm nghĩ.

..

Lúc Nghiêm Quang về đến nhà, Vu Tuệ Tâm đã nấu cơm xong. Thức ăn bày sẵn

trên bàn, cô đang ngồi trước đài thu thanh nghe tin tức. Thấy anh về, Vu Tuệ Tâm

hỏi: “Hôm nay sao anh về muộn thế?”

cua-chung/chuong-326.html]

Nghiêm Quang treo áo khoác, tháo mũ quân phục: “Hôm nay có một nhóm người

mới đến, anh qua xem qua một chút”

Anh không nói cho cô biết trong nhóm người này có người mà Cố Hành nhờ trông

nom, thầy Bạch chỉ là một trong số đó, sau này có lẽ sẽ còn có người chuyển đến.

Bắc Đại Hoang xa xôi đã trở thành một bến đỗ bình yên.

Bản tin trên đài khiến Vu Tuệ Tâm bất an: “Trong bộ đội có chuyện gì khác không

anh?”

Nghiêm Quang liếc nhìn vợ: “Em đừng có đa nghi quá, không có chuyện gì đâu,

cứ yên tâm đi, chỗ mình khác với những nơi khác”

Vu Tuệ Tâm xới cơm cho anh: “Phía Hải Thành hình như đang náo loạn lắm.

Chẳng phải anh vẫn thường xuyên viết thư cho Cố Hành sao, anh ấy có nói gì về

chuyện này không?”

Nghiêm Quang gật đầu: “Có, nhưng cũng chẳng liên quan nhiều đến chúng ta”

Nói đoạn anh dừng lại một chút: “Nói nhiều sai nhiều, bình thường em cứ chú ý

một chút là được, đừng nghĩ ngợi lung tung”

Vu Tuệ Tâm gật đầu: “Em biết rồi” Cô thở dài: “Cũng may là chúng ta đã đến

đây”

Hồi đầu mới đến Bắc Đại Hoang, Vu Tuệ Tâm không cam lòng chút nào, ở vài

năm rồi cũng quen. Cô thường xuyên nhớ về những ngày ở Hải Thành, nhưng

chuyện năm nay vừa xảy ra, cô chỉ thấy may mắn vì ngày đó đã đến đây, nếu còn

ở Hải Thành. Cô không dám nghĩ tiếp.

Tết năm 1967 bị hủy bỏ, các tiết mục đoàn văn công tập luyện ròng rã mấy tháng

trời bị hủy ngang, đoàn cho mọi người nghỉ phép vài ngày. Kỳ nghỉ bị hủy, Tô

Chiêu Chiêu khổ sở đến mức ngay cả đêm giao thừa cũng phải đi làm. May mà có

Cố Niệm ở nhà trông hai đứa em trai nên chúng không quấy phá quá mức.

Cố Tưởng vốn định về ăn Tết cũng không về được. Bao nhiêu năm nay, đây là lần

đầu tiên nhà họ không có bữa cơm đoàn viên.

Sau Tết vài ngày vào đúng ngày nghỉ, Tô Lai vẫn đưa cả nhà qua thăm. Không nói

là chúc Tết thì cũng coi như đi thăm thân nhân.

“Em vào khoa thu mua rồi” Tô Lai vui mừng khôn xiết. Học chữ đúng là không

sai, cô chỉ không hiểu tại sao lại không cho thi đại học nữa?

Tô Chiêu Chiêu chúc mừng em gái: “Như vậy tốt quá, khoa thu mua nhàn hơn nhà

bếp nhiều”

Tô Lai gật đầu: “Em còn đang định cho Tiểu Thụ thi đại học, giờ thì không thi

được nữa rồi”

Cố Hành nắn nắn đôi vai rắn chắc của Tiểu Thụ: “Không thi đại học thì vào bộ đội

làm lính”

Tiểu Thụ gật đầu như bổ củi, cậu bé muốn đi lính, muốn mặc quân phục xịn! Tần

Nham vỗ vỗ đầu con trai: “Cái thằng bé này, còn không mau cảm ơn dượng đi”

Sư trưởng Cố đã mở lời, Tiểu Thụ chỉ cần không phạm sai lầm, sau này vào bộ

đội là chuyện chắc chắn, tiền đồ sẽ không tệ. Tiểu Thụ hớn hở nói: “Cháu cảm ơn

dượng ạ!”

Ăn cơm trưa xong, mọi người cùng nhau đi dạo trong khu tập thể. Đi mỏi chân, cả

nhà ngồi xuống một gian đình mát nghỉ ngơi. Cặp song sinh ngồi không yên, cứ

lạch bạch đôi chân ngắn chạy ra ngoài đình.

Tiểu Thụ đuổi theo: “Để cháu trông các em cho”

Khoảng mười phút sau, Tiểu Thụ dắt hai đứa em quay lại. Tô Lai thấy sắc mặt cậu

bé không ổn, liền hỏi: “Sao thế con?”

Tiểu Thụ mím môi: “Liên Kiến Anh đang dán đại tự báo ở bảng tuyên truyền ạ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.