Hợp tác xã cung tiêu có người đi, có người đến, may mà hàng ngũ lãnh đạo vẫn
là những gương mặt cũ.
Tô Chiêu Chiêu đưa tiểu Trương đến hợp tác xã cung tiêu Hải Thành họp. Vừa
vào thành phố, cô đã cảm nhận rõ rệt bầu không khí nơi đây đã khác xưa. Trên
đường phố hầu như không còn thấy ai mặc váy lụa hay đồ kiểu Lenin nữa, mọi
người đều ăn mặc cực kỳ khiêm tốn. Màu xanh quân đội đã trở thành trang phục
thời thượng nhất của thời đại này, nếu không thì cũng là một màu xanh lam và
xám tẻ nhạt.
Tô Chiêu Chiêu và tiểu Trương vừa xuống xe buýt thì có một nhóm thanh niên
đang vô cùng hăng hái như một cơn gió lướt nhanh qua trước mặt họ.
Tiểu Trương ngơ ngác: “Họ làm gì thế ạ?”
Tô Chiêu Chiêu thu hồi ánh mắt: “Không liên quan đến chúng ta đâu, đi thôi”
Bầu không khí trong văn phòng hợp tác xã cung tiêu Hải Thành có chút căng
thẳng. Ngay trước khi nhóm Tô Chiêu Chiêu đến, một lãnh đạo thuộc đơn vị khác
trong tòa nhà này đã bị người ta đưa đi. Cuộc họp vốn định tổ chức vào buổi
chiều được đẩy lên sớm hơn, thậm chí còn không kịp ăn trưa.
Nội dung toàn bộ cuộc họp là học tập các văn bản chỉ thị từ cấp trên. Cuộc họp
kéo dài đến tận năm giờ chiều mới kết thúc, bữa trưa của mỗi người chỉ là một
chiếc màn thầu vừa gặm vừa họp ngay tại chỗ.
Họp xong, bụng Tô Chiêu Chiêu đã đánh trống liên hồi. Tiểu Trương cũng đói,
không chỉ đói mà tay còn mỏi nhừ. Đám trẻ khi họp thường muốn ghi lại từng chữ
lãnh đạo nói, viết nhiều như thế thì tay sao không mỏi cho được.
Tô Chiêu Chiêu cũng chẳng buồn tìm chỗ ăn cho đầy bụng, cứ đi về trước rồi
tính.
Về đến nhà, Cố Niệm đã đón hai đứa em từ nhà trẻ về. Hai nhóc tì vừa thấy mẹ là
bĩu môi đòi bế.
“Mẹ đi đâu thế ạ?” Tiểu Triển hỏi.
Tiểu Vị thì tủi thân: “Lúc ăn cơm mẹ không đến thăm bảo bối”
Mỗi trưa giờ nghỉ, Tô Chiêu Chiêu đều từ đơn vị tạt qua nhà trẻ để cùng chúng ăn
cơm, chơi đùa một lúc rồi chiều mới đi làm. Hôm nay phải đi họp nên cô đã vắng
mặt buổi trưa.
Tô Chiêu Chiêu hôn lên má từng đứa một: “Hôm nay mẹ vào thành phố họp, thực
sự là không có thời gian. Ngày mai mẹ nhất định sẽ đến ăn cơm cùng các con”
Hai nhóc tì rộng lượng tha thứ cho mẹ: “Hứa rồi đấy nhé”
Tô Chiêu Chiêu cười: “Hứa mà”
Cố Niệm mệt phờ nằm vật ra sofa: “Hai cái đứa này nghịch quá cơ, nãy còn cứ
đòi đi đón mẹ tan làm đấy”
Nghe chị bảo mình nghịch, hai đứa nhỏ lại leo lên sofa quấy rầy chị.
“Chị ơi, hát đi” “Chị ơi, đàn đi”
Cố Niệm: “Không hát! Không đàn!”
Hai nhóc kéo dài giọng: “Chị ơi~~”
Cố Niệm đỡ trán: “. Thật là muốn chết mà”
Giây phút này, cô bé vô cùng ngưỡng mộ anh trai.
..
cua-chung/chuong-325.html]
Nông trường Hồng Tinh.
Thầy Bạch bị đánh thức bởi một tiếng mở cửa. Ông ngồi dậy nhìn cái bóng đen
ngoài cửa hỏi: “Đi đâu đấy?”
Người ở cửa cười hì hì: “Đi hố xí, ông có đi không?”
Thầy Bạch lắc đầu rồi nằm xuống lại. Ông vẫn thao thức mãi, cho đến nửa khắc
sau người kia vẫn chưa quay vào. Ông khoác thêm áo, mở cửa bước ra ngoài.
Phía sau bãi đất của nông trường Hồng Tinh có một cánh rừng thưa, thầy Bạch
không thấy lão Hồ ở hố xí nên đi thẳng về phía rừng.
“Ông quả nhiên ở đây”
Lão Hồ đang đứng trên một đống đá xếp cao, đang vất vả đưa cổ vào cái thắt
lưng treo trên cành cây. Nghe thấy tiếng động, lão Hồ cũng không dừng lại: “Lão
Bạch, nếu ông muốn tốt cho tôi thì đừng khuyên nữa”
Thầy Bạch ngồi xuống một gốc cây khô: “Tôi không khuyên ông. Chết là hết,
nhưng ông đến chết còn chẳng sợ, tại sao không thể sống để chờ thêm một
chút nữa? Chuyện gì rồi cũng có lúc kết thúc, chúng ta sẽ đợi được đến ngày đó”
Lão Hồ cười khổ: “Tôi không đợi nổi nữa rồi. Ông biết không, vợ tôi mất rồi, tôi
giờ chỉ còn là kẻ cô độc”
Thầy Bạch bỗng nghẹn lời.
“Lão Bạch, đừng ngăn tôi”
Xác của lão Hồ được phát hiện vào ngày hôm sau. Khi người của nông trường tìm
đến nơi, thầy Bạch đang ngồi thẫn thờ dưới gốc cây. Lão Hồ được đưa xuống rồi
mang đi, không biết chôn cất ở phương nào.
Tối hôm đó thầy Bạch phát sốt cao, lúc mê man ông đã nghĩ, nếu cứ thế mà
chết đi cũng tốt, trăm sự đều tan. Tiếc là nguyện vọng của ông không thành.
Mắt còn chưa mở ra, bên tai đã vang lên tiếng loa phát thanh của nông trường
đang đọc các bài báo mới nhất.
Cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài: “Bạch Thuật An! Đừng nằm thây ra đấy
nữa, dậy mau!”
Thầy Bạch phải gượng cái thân xác bệnh tật ra ngoài, cùng mọi người đi đến bãi
tập trung.
“. Phải nhận thức sâu sắc sai lầm của bản thân!” “. Phải tiến hành tự phê bình!”
“. Phải lôi kẻ thù giai cấp ra khỏi hàng ngũ quần chúng nhân dân!”
Ánh mắt thầy Bạch vô hồn nhìn đám đông đang hưng phấn phía dưới. Giây phút
này, ông bỗng thấy có chút ghen tị với lão Hồ.
Tô Chiêu Chiêu đến nông trường Hồng Tinh và bắt gặp cảnh tượng này. Cô cùng
Dương Viễn Chinh của khoa thu mua đến để thực hiện nhiệm vụ thu mua nông
sản. Khoa tài vụ vốn chỉ cần cử một nhân viên đi theo là được, nhưng biết là đến
nông trường Hồng Tinh nên Tô Chiêu Chiêu đã đích thân đi.
Cán bộ dẫn đoàn của nông trường bảo: “Các đồng chí đến khéo thật, chúng tôi
đang họp đại hội”
Tô Chiêu Chiêu đảo mắt tìm người quen trên đài: “Chúng tôi không làm phiền mọi
người chứ?”
“Không có, không có”
Qua lời của cán bộ dẫn đoàn, Tô Chiêu Chiêu biết được mấy ngày trước có một
người ở nông trường đã treo cổ tự tử.
“. Điều đó chứng tỏ vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình mà. Trốn tránh
có giải quyết được vấn đề không? Theo tôi thấy, đây chính là một kiểu phản
kháng, họ dùng mạng sống để phản kháng, để phủ nhận”
Tô Chiêu Chiêu không có hứng thú với những bài diễn thuyết dài dòng của gã cán
bộ kia, nhưng cô cũng thu thập được vài thông tin từ miệng hắn.
Trước khi rời đi, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội tránh mặt mọi người để nói
chuyện với thầy Bạch. Nhìn thấy cô, thầy Bạch mỉm cười: “Để cô xem trò cười
rồi”