..
Thư phòng của Ôn Vinh Sinh rất lớn, khu vực tiếp khách có kệ sách cao sát
trần nhà, đối diện là cửa sổ kính lớn nhìn thẳng ra khung cảnh tuyệt đẹp của
cảng Victoria.
Nhưng lúc này Ôn Vinh Sinh chẳng còn tâm trí nào mà thưởng ngoạn phong
cảnh. Ông ta ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ bề thế, cầm tờ báo đặt
bên cạnh ném thẳng xuống chân Ôn Nguyệt vừa bước vào:
“Xem mày làm chuyện tốt gì đây!”
Ôn Nguyệt cúi xuống nhặt tờ báo lên, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế gỗ đỏ
đối diện cha, mở báo ra xem một lát rồi bình phẩm:
“Bài báo này viết tốt đấy chứ”
Cơn giận của Ôn Vinh Sinh vốn chỉ có bảy phần, nghe câu này xong bùng lên
mười phần. Ông ta đập bàn quát:
“Mày còn mặt mũi mà khen à! Bài báo này quả thực là đem thể diện của tao
vứt xuống đất mà chà đạp!”
“Daddy sao lại nói thế?” Ôn Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên, đặt tờ báo lên bàn, chỉ
vào dòng tít SỐC TẬN ÓC!!! Tỷ phú Hương Giang bị cắm sừng, cha ruột của con
trai độc nhất do bà tư sinh lại là người khác!, nói: “Bài báo này chỉ tường thuật
lại sự thật một cách bình thường thôi mà. Nếu Daddy muốn hỏi ai là người chà
đạp thể diện của Daddy, thì người đó phải là cô vợ lẽ được Daddy cưng chiều
nhất chứ. Nếu bà ta không ngoại tình sinh con hoang, thì làm gì có bài báo
này?”
Ôn Vinh Sinh cười khẩy: “Nó có lỗi, chẳng lẽ mày không có lỗi?”
“Con có lỗi gì?” Ôn Nguyệt không chút sợ hãi, “Daddy à, nói chuyện phải có
bằng chứng. Daddy vừa mở miệng đã buộc tội con, con không nhận đâu nhé”
“Mày dám bảo mày không biết chuyện này từ trước?” Ngón tay Ôn Vinh Sinh
chọc mạnh vào tờ báo như muốn chọc thủng một lỗ.
Ôn Nguyệt biết loại cáo già trên thương trường như Ôn Vinh Sinh không dễ lừa,
nên cũng chẳng thèm nói dối, cô cười tủm tỉm:
“Cũng không tính là sớm lắm, con chắc chỉ biết trước Daddy khoảng nửa ngày
thôi?”
“Chỉ? Tao thấy bài báo này rõ ràng là do mày đứng sau giật dây!” Ôn Vinh Sinh
chẳng tin lời Ôn Nguyệt, tiếp tục mắng, “Mày rốt cuộc có hiểu thế nào là ‘việc
xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài’ không? Giờ thì cả cái Hương Giang
này biết cha mày bị cắm sừng rồi đấy!”
Ôn Nguyệt không phủ nhận suy đoán của Ôn Vinh Sinh, chỉ cố tình bẻ lái ý ông
ta, giả vờ ngạc nhiên hỏi:
“Vậy ý Daddy là, dù biết trong hậu cung của Daddy có người ngoại tình, con
cũng phải ngậm miệng ăn tiền, để mặc cho bọn họ coi Daddy như thằng ngốc
mà lừa gạt sao?”
“Hậu cung cái gì?”
Hỏi xong Ôn Vinh Sinh mới sực tỉnh, vừa bực vừa buồn cười:
“Trọng điểm bây giờ là cái đó à? Trọng điểm là khi biết chuyện mày phải báo
cho tao trước, chứ không phải tự ý đăng báo, lại còn phát miễn phí ba vạn bản!
Mày sợ chuyện trong nhà truyền đi không đủ xa, sợ cha mày chưa đủ mất mặt
phải không?”
“À ——”
Ôn Nguyệt kéo dài giọng, như vừa ngộ ra chân lý:
“Hóa ra Daddy cũng biết bị cắm sừng cho thiên hạ biết là mất mặt cơ đấy!”
“Tao đương nhiên biết ——”
Ôn Vinh Sinh chưa nói hết câu thì Ôn Nguyệt đã cười khẩy cắt ngang:
“Đã biết thế, vậy lúc trước Daddy cắm sừng Mommy, sao trong lòng Daddy
chẳng có chút áy náy nào vậy?”
Không ngờ Ôn Nguyệt lại đột ngột nhắc đến người vợ quá cố, Ôn Vinh Sinh
sững sờ.
“Daddy chỉ mới bị bồ nhí cắm sừng, nuôi con tu hú mà đã giận dữ đến thế,” Ôn
Nguyệt cười nhạt, “Thế còn Mommy lúc còn sống thì sao? Bà ấy phải chịu
đựng sự phản bội của người chồng từng thề non hẹn biển. Chẳng những bị
cắm sừng cho cả Hương Giang đều biết, mà còn phải trơ mắt nhìn ông ta rước
hết người đàn bà này đến người đàn bà khác về nhà, sinh hết đứa con hoang
này đến đứa con hoang khác”
Nụ cười trên mặt Ôn Nguyệt nhạt dần khi nhìn thẳng vào mắt Ôn Vinh Sinh:
“Nếm trải cảm giác bị phản bội rồi, giờ chắc Daddy đã hiểu lúc sinh thời trong
lòng Mommy đau khổ đến mức nào rồi chứ?”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-23-noi-moc-mia-mai-am-duong-quai-khi-
tiephtml]
Con người là vậy, khi còn sống bên nhau thì không biết trân trọng, đến khi mất
đi rồi mới biết hối hận.
Những năm cuối đời của Bành Lệ Phân, mỗi khi nhớ tới bà, Ôn Vinh Sinh đều
mang tâm trạng oán trách. Đúng là ông ta đã phản bội lời thề, nhưng đàn ông
thành đạt có mấy ai một vợ một chồng đến già? Thậm chí đầy kẻ sủng thiếp
diệt thê.
Ông ta tuy trăng hoa bên ngoài nhưng trong lòng trước sau vẫn tôn trọng Bành
Lệ Phân, chưa bao giờ có ý định để ai thay thế vị trí của bà.
Thế mà bà lại vì oán giận mà mang con gái ra Vịnh Thiển Thủy sống riêng,
khiến người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng ông ta nhẫn tâm đuổi vợ cả ra khỏi
nhà.
Nhưng đến khi Bành Lệ Phân qua đời, Ôn Vinh Sinh lại bắt đầu nhớ đến những
điểm tốt của bà.
Cả đời ông ta đàn bà không thiếu, nhưng ông ta biết rõ, trong số đó người thực
lòng yêu thương con người ông ta chứ không phải tiền bạc, chỉ có duy nhất
Bành Lệ Phân.
Vì vậy, nghe những lời đầy oán trách của Ôn Nguyệt, cơn giận trong lòng Ôn
Vinh Sinh không những dần tắt ngấm mà còn dấy lên vài phần chột dạ. Chỉ là
ở địa vị cao đã lâu, ông ta không chịu được việc mất mặt, nên vẫn già mồm:
“Đàn ông với đàn bà sao có thể giống nhau được?”
“Cho nên chỉ có Daddy được quyền cắm sừng Mommy cho cả thiên hạ biết,
còn người khác thì cấm được phanh phui chuyện Daddy bị bồ nhí cho mọc
sừng chứ gì” Ôn Nguyệt cười khẩy, “Biết sớm Daddy là loại người ‘quan trên
được đốt lửa, dân đen cấm thắp đèn’ thế này, con đã giấu nhẹm chuyện này đi,
đợi đến lúc Daddy hấp hối mới nói cho Daddy biết đứa con trai Daddy nuôi cả
đời là con thằng khác” Cho Daddy chết không nhắm mắt!
Vế sau Ôn Nguyệt nuốt vào trong, dù sao hôm nay cô đến để giải quyết vấn đề
chứ không phải để gây thù chuốc oán.
Thư Sách
Nhưng dù cô không nói ra, Ôn Vinh Sinh cũng đoán được phần nào, sắc mặt
ông ta trở nên khó coi.
Ông ta không ngờ một thời gian không gặp, Ôn Nguyệt lại trở nên mồm mép
sắc sảo như vậy. Cô vừa châm chọc vừa mỉa mai khiến ông ta cứng họng,
chẳng tìm được lý do gì để trách phạt nữa, đành xua tay:
“Thôi được rồi, chuyện lần này bỏ qua. Nhưng nếu còn có lần sau”
Chưa dứt lời, Ôn Nguyệt đã trợn tròn mắt ngắt lời: “Daddy cảm thấy bên cạnh
Daddy vẫn còn người phụ nữ nào đang ngoại tình nữa à?”
Ôn Vinh Sinh nghẹn họng, hít sâu một hơi nói:
“Ý của ta là, sau này trong nhà có xảy ra chuyện gì khác, mày không được vội
vàng đăng báo rêu rao, mà phải nói với ta trước”
“Nói với Daddy rồi sao nữa?”
“Cái gì đăng được, cái gì không được nói ra ngoài, ta sẽ bảo mày”
“Thế nghĩa là Daddy muốn dạy con cách làm việc à?”
Ôn Vinh Sinh dựng ngược lông mày: “Tao là bố mày! Dạy mày làm việc thì sao
nào?”
Tuy nhiên Ôn Nguyệt chẳng hề sợ hãi. Nói chuyện nãy giờ, cô cũng đã nắm
được phần nào tính cách của Ôn Vinh Sinh.
Làm chồng thì Ôn Vinh Sinh đúng là tra nam cực phẩm, làm cha cũng chẳng ra
gì, nhưng chưa đến mức ngang ngược vô lý. Có lẽ do tự trọng thân phận nên
ông ta không làm những chuyện càn quấy, mà có xu hướng thích dùng lý lẽ để
thuyết phục hơn.