Chỉ có điều lúc này sắc mặt Ôn Vinh Sinh chẳng tốt chút nào, đôi lông mày hạ
thấp xuống, ánh mắt nhìn cô con gái lớn Ôn Gia Kỳ đang lao ra mang đầy vẻ áp
bức.
Chẳng cần ông ta mở miệng, Ôn Gia Kỳ đã rén, bất giác lùi lại một bước, cơ
mặt căng cứng, vô tình kéo căng chỗ bị đánh khiến cô ta đau điếng.
Cơn đau giúp Ôn Gia Kỳ tỉnh táo lại, nhớ ra Ôn Nguyệt vừa mách lẻo, cô ta giận
tím mặt, chỉ vào một bên má sưng đỏ:
“Rõ ràng là nó đánh con! Daddy nhìn xem, mặt con bị nó đánh sưng vù lên
rồi này!”
Ôn Nguyệt không chịu thua kém:
“Nếu không phải cô động thủ trước thì tôi phản kích làm gì?”
“Đó là vì mày đòi đem bán tao đi!”
Đối diện với ánh mắt không hài lòng của Ôn Vinh Sinh, Ôn Nguyệt chẳng hề
chột dạ, thậm chí còn tỏ ra phẫn nộ hơn:
“Ôn Gia Kỳ! Dù chúng ta không cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng là chị em có
quan hệ huyết thống đúng không? Hơn nữa buôn bán người là phạm pháp, tôi
có điên mới nói như vậy! Cô dù gì cũng là sinh viên đi du học về, vu khống
người khác sao lại thiếu kiến thức pháp luật cơ bản như thế hả?”
“Tao vu khống mày lúc nào?” Ôn Gia Kỳ tức đến nghẹn họng, chỉ tay vào mặt
Ôn Nguyệt gào lên, “Câu đòi bán tao đi rõ ràng là do chính mồm mày nói ra!
Mày còn bảo không coi tao và mẹ tao là người một nhà, không tôn trọng mẹ
tao một chút nào!”
“Thế tôi còn bảo cô không tôn trọng Daddy nữa đấy! Cô bảo Daddy là lão già
khú đế, đến giờ vẫn không chịu đưa mẹ cô lên làm chính thất. Cô còn bảo đợi
em trai cô là Ôn Gia Đống kế thừa gia sản xong thì sẽ đuổi tôi và người của
phòng ba ra khỏi nhà!”
Ôn Gia Kỳ trố mắt: “Tao nói thế bao giờ?”
Ôn Nguyệt hỏi ngược lại: “Thế tôi nói những lời cô vừa kể bao giờ?”
Thư Sách
“Mày vừa mới nói!”
“Thế thì cô cũng vừa mới nói!”
Dù sao trong nhà họ Ôn cũng không lắp camera, điện thoại thời này cũng chưa
có chức năng ghi âm, nên Ôn Nguyệt bịa chuyện mà mặt không đỏ, tim không
đập.
Ôn Gia Kỳ tức muốn nổ phổi. Cô ta không ngờ Ôn Nguyệt lại vô sỉ đến thế,
chẳng những chối bay chối biến lời mình nói mà còn ngang nhiên vu khống cô
ta.
Càng nghĩ càng tức, Ôn Gia Kỳ không nhịn được lại giơ tay định lao vào đánh
Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt thấy thế liền nấp ngay sau lưng Ôn Vinh Sinh, gào lên:
“Daddy nhìn kìa! Con vừa nói sự thật là chị ấy lại định đánh người!”
“Ôn Nguyệt ——”
Ôn Gia Kỳ thét lên, nhưng chưa kịp buông lời khó nghe thì cha cô ta đã quát:
“Đủ rồi!”
“Daddy!”
Ôn Gia Kỳ bất mãn, giọng the thé. Nhưng lần này cô ta vẫn chưa kịp nói hết
câu thì tiếng Trần Bảo Cầm đã vọng ra từ trong nhà: “Gia Kỳ!”
Vừa dứt lời, Trần Bảo Cầm đã đi đến bên cạnh Ôn Gia Kỳ, trách móc:
“Mẹ đã bảo con làm chị thì phải nhường nhịn em, sao con cứ không chịu nghe
lời, lại còn chạy ra trước mặt Daddy con nói năng lung tung”
Mắng con gái xong, Trần Bảo Cầm quay sang Ôn Nguyệt:
“Gia Kỳ tính tình thẳng ruột ngựa, trong lòng không giấu được chuyện gì, cãi
nhau thìạ nghĩ gì nói nấy, A Nguyệt đừng để bụng nhé. Nhưng mà cãi nhau thì
cãi nhau, người nhà với nhau vẫn nên sống thật lòng, chứ để công kích đối
phương mà bịa chuyện nói bừa thì tổn hại tình cảm lắm”
Lời này nghe qua như đang trách Ôn Gia Kỳ, nhưng thực chất là đang bênh vực
con gái, ngầm ám chỉ những lời Ôn Gia Kỳ nói là thật, còn Ôn Nguyệt mới là kẻ
bịa đặt.
Ôn Nguyệt đâu có ngốc, làm sao không hiểu ý tứ châm chọc trong đó, cô cười
khẩy:
“Phải rồi, phải rồi, trong cái nhà này chỉ có lời của mẹ con phòng nhì các người
là chân lý, còn người khác nói gì cũng là bịa đặt hết, đúng không?”
Biểu cảm của Trần Bảo Cầm cứng đờ: “A Nguyệt, dì không có ý đó”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-22-noi-moc-mia-mai-am-duong-quai-
khihtml]
“Thế ý bà là gì?” Ôn Nguyệt hỏi dồn, rồi giả vờ như vừa ngộ ra chân lý, “À tôi
hiểu rồi, ý bà là Ôn Gia Kỳ đang nói bừa”
Nói xong, cô nhún vai nhìn Ôn Gia Kỳ, làm ra vẻ bất lực kiểu “Nhìn xem, đến mẹ
cô còn chẳng bênh cô kìa”.
Ôn Gia Kỳ thế mà tin thật, ôm lấy cánh tay Trần Bảo Cầm giãy nảy: “Mẹ!”
Trần Bảo Cầm nhíu mày, không ngờ Ôn Nguyệt lại khó chơi đến thế.
Trước đây, tính cách Ôn Nguyệt tuy không tốt lắm, rất có thành kiến với người
của phòng hai, ba, tư, nhưng cô ta vốn thanh cao, hiếm khi tranh cãi trực diện.
Sau khi bị ép kết hôn vì lợi ích gia tộc, Ôn Nguyệt tuy không tuyệt giao với Ôn
Vinh Sinh nhưng trong lòng chứa đầy oán khí, cả năm chẳng thấy mặt mũi
đâu.
Trước ngày hôm qua, đã hơn nửa năm Ôn Nguyệt không về nhà. Hôm qua nghe
tin cô xung đột với Chu Bảo Nghi, Trần Bảo Cầm cứ nghĩ là do Chu Bảo Nghi ỷ
được sủng ái mà sinh kiêu.
Nhưng qua màn tranh cãi vừa rồi, Trần Bảo Cầm đã hiểu ra: Chu Bảo Nghi có
thể có lỗi, nhưng Ôn Nguyệt lần này trở về, quả thật đã trở nên gai góc và hiếu
chiến hơn nhiều.
Tính cách cô ta thay đổi quá lớn. Trước kia cô ta giữ kẽ, ít nói, giờ thì mồm
mép tép nhảy, lại còn trơ trẽn, nói dối không chớp mắt.
Khổ nỗi đứa con gái ngốc nghếch của bà ta chẳng nhận ra sự thay đổi đó, vẫn
tưởng Ôn Nguyệt dễ bắt nạt như xưa. Cứ cãi nhau thế này, dù có thắng cũng là
“thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm”, chưa kể chưa chắc đã thắng nổi.
Nghĩ vậy, Trần Bảo Cầm quyết định “họa thủy đông dẫn” (chuyển hướng tai
họa), bà ta giữ tay con gái lại, nói với Ôn Vinh Sinh:
“Vinh Sinh, chẳng phải ông có chuyện muốn nói với A Nguyệt sao?”
Sóng ngầm cuộn trào giữa Ôn Nguyệt và mẹ con Trần Bảo Cầm đương nhiên
không qua mắt được Ôn Vinh Sinh, khiến ông ta càng thêm khó chịu.
Nhưng so với việc bị cả Hương Giang biết mình bị cắm sừng, chuyện tranh cãi
vụn vặt của đám con cái chỉ là chuyện nhỏ. Ông ta tạm thời gác lại, sa sầm
mặt mày nói với Ôn Nguyệt:
“Con theo ta vào thư phòng” Nói xong, ông ta đi thẳng vào trong.
Ôn Vinh Sinh vừa đi, Ôn Gia Kỳ lập tức hả hê ra mặt, quay sang Ôn Nguyệt với
vẻ ác ý không giấu giếm: “Mày tiêu đời rồi!”
Không chỉ mẹ con Ôn Gia Kỳ nghĩ vậy, hệ thống cũng gào thét trong đầu Ôn
Nguyệt:
[Toang rồi! Toang thật rồi! Cha cô gọi vào thư phòng chắc chắn là để tính sổ
đấy!]
Ôn Nguyệt bị làm ồn đến đau cả đầu, vừa đi theo cha vừa trấn an hệ thống:
[Bình tĩnh đi, chỉ là gọi vào nói chuyện thôi mà? Có gì to tát đâu]
[Cô không thấy sắc mặt ông ta khó coi thế nào à?]
Thấy chứ.
Nhưng Ôn Nguyệt lại thấy chuyện này chẳng có gì đáng lo:
[Biết đâu ông ta khó ở vì bị cắm sừng, còn gọi ta vào thư phòng là để cảm ơn
ta thì sao?]
Phân tích kiểu gì cũng không ra được cái kết luận ngược đời này, hệ thống cạn
lời: [Cô chắc chứ?]
[Ta chắc chắn mà]
Hệ thống: [] Thôi thì nếu ký chủ đã lạc quan như thế, chúc cô may mắn vậy ~