Trước khi lên xe, Dịch Hoài quay đầu hỏi Ôn Nguyệt: “Cô có muốn đi chung xe
với tôi không?”
Biệt thự của Dịch Hoài cũng nằm trên núi Thái Bình, tuy ở con đường khác
nhưng khoảng cách cũng không xa. Ôn Nguyệt thấy đi xe nào cũng được, chỉ
hỏi: “Thế xe của tôi thì sao?”
“Để Tiểu Trần lái về cho”
Dịch Hoài vừa dứt lời, một người đàn ông đeo kính râm, mặc vest đen bước tới,
gật đầu chào Ôn Nguyệt: “Chào cô Ôn”
Đoán đây là Tiểu Trần, Ôn Nguyệt đưa chìa khóa cho anh ta: “Làm phiền anh
nhé”
Tiểu Trần nhận chìa khóa, vội đáp: “Cô Ôn khách sáo quá ạ”
Xe của Dịch Hoài là dòng xe thương vụ nên khoang sau khá rộng rãi. Tuy hai
người cùng ngồi ghế sau nhưng khoảng cách không quá gần, chẳng hề có chút
đụng chạm cơ thể nào.
Điều này khiến Ôn Nguyệt yên tâm hẳn. Cô ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại
tiếp tục câu chuyện dang dở với hệ thống: [Con trai ruột của nhà họ Lâm giờ
còn sống không?]
[Vẫn còn sống. Vụ thuê người g·iết người là tình tiết về sau trong nguyên tác.
Hôm nay Lâm Vĩnh Khang mới nhận được kết quả xét nghiệm ADN thôi]
[Hắn cũng đi làm xét nghiệm ADN rồi à?]
[Đúng vậy, còn làm tận hai bản: một bản so sánh hắn với vua tàu thủy, một bản
so sánh thiếu gia thật với vua tàu thủy]
Ôn Nguyệt phát hiện người ở thế giới này khá nhạy bén, cứ nghi ngờ thân thế
là đi xét nghiệm ADN ngay. Trước là Tiền Gia Minh, giờ lại đến Lâm Vĩnh
Khang.
Thế cũng tốt, đỡ mất công cô phải đi chứng minh.
Ôn Nguyệt trầm ngâm: [Lâm Vĩnh Khang nảy sinh ý định g·iết người từ lúc
nào?]
[Trước khi đến nhà họ Ôn]
Hệ thống tra cứu dữ liệu một chút rồi nói: [Lúc Trần Bảo Cầm gọi điện, hắn vừa
nhận kết quả xét nghiệm và về đến căn hộ ở Vịnh Đồng La. Cúp máy xong, hắn
mở kết quả ra xem và xác nhận thân thế của mình. Hắn vô cùng đau khổ, đập
phá không ít đồ đạc. Sau khi trút giận xong, hắn mới nảy sinh ý định g·iết
chết bà vú nuôi Trần A Muội và thiếu gia thật để che giấu thân phận. Đồng
thời hắn quyết tâm phải nắm chặt lấy Ôn Gia Kỳ, nên mới vội vàng chạy đến
nhà cô, cúi đầu nhận lỗi trước mặt vợ để mong được tha thứ]
Ôn Nguyệt không kìm được rùng mình: [Tên này đáng sợ thật!]
Vịnh Đồng La nằm ngay trên đảo Hương Giang. Nếu không kẹt xe, lái xe đến
đây chỉ mất 20 phút, dù kẹt xe cũng không quá một tiếng.
Nói cách khác, chưa đầy một tiếng trước, Lâm Vĩnh Khang vừa quyết định thủ
tiêu hai mạng người, thế mà chưa đầy một tiếng sau, hắn đã có thể tươi cười,
chuyện trò vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, và chẳng ai phát hiện ra sự
bất thường của hắn.
Tâm lý này quá vững vàng, quá biến thái!
Ôn Nguyệt hỏi: [Trong nguyên tác, Ôn Gia Kỳ có biết thân thế thật của Lâm
Vĩnh Khang không?]
[Chắc là không. Nếu cô ta biết thì ngay khi cô nhìn thấy cô ta, hệ thống đã phải
thông báo rồi]
Ôn Nguyệt hiểu ý hệ thống. Tuy Ôn Gia Kỳ không phải nhân vật chính trong
drama “thật giả thiếu gia”, nhưng cô ta là người liên quan mật thiết. Nếu cô ta
biết sự thật, thì check-in với cô ta cũng sẽ nhận được “dưa”.
Nếu khi gặp Ôn Gia Kỳ mà hệ thống im re, thì có thể khẳng định trong nguyên
tác, cô ta bị lừa dối cả đời.
Thật đáng sợ!
Ôn Nguyệt lại cảm thán lần nữa.
Phải biết rằng, Ôn Gia Kỳ dù não ngắn, quan hệ vợ chồng dù lỏng lẻo, nhưng họ
vẫn là vợ chồng đầu gối tay ấp suốt mấy chục năm.
Lâm Vĩnh Khang hại c·hết hai người: một là bà nội ruột thịt của hắn, một là
thiếu gia thật bị hắn cướp mất vị trí. Sau khi g·iết người, hắn vẫn thản nhiên
tận hưởng sự quan tâm từ người thân của nạn nhân mà không để lộ chút sơ hở
nào.
Tâm cơ của tên này sâu không thấy đáy!
huong-cang-thap-nien-90/chuong-32-that-gia-thieu-giahtml]
Vừa nghĩ đến đó thì xe dừng lại. Ôn Nguyệt bừng tỉnh, thấy một căn biệt thự
kiểu Tây hiện ra trước mắt. Giọng Dịch Hoài vang lên: “Đến nơi rồi”
Nói xong, Dịch Hoài mở cửa xuống xe trước.
Ôn Nguyệt vừa định mở cửa thì một vệ sĩ đã nhanh chân bước tới mở giúp cô.
“Cảm ơn” Ôn Nguyệt nói khi bước xuống.
Vệ sĩ đáp: “Cô Ôn khách sáo rồi”
Người này nói tiếng Phổ thông chuẩn, khiến Ôn Nguyệt ngẩng lên nhìn thêm
vài lần.
Sau khi xuyên sách, Ôn Nguyệt gặp không ít vệ sĩ. Cả nhà họ Ôn lẫn biệt thự
Vịnh Thiển Thủy của cô đều có đội ngũ an ninh.
An ninh ở Vịnh Thiển Thủy chỉ là người thường, khỏe mạnh hơn bảo vệ siêu thị
hay chung cư một chút, được cái trẻ trung, đông đảo. Họ chỉ được trang bị dùi
cui điện, chủ yếu để đề phòng trộm cắp vặt vì trị an Hương Giang gần đây khá
tốt.
Vệ sĩ nhà họ Ôn thì khác hẳn, toàn là “hàng tuyển” được Ôn Vinh Sinh trả lương
cao ngất ngưởng. Ai nấy to cao vạm vỡ, hông cộm lên, nhìn là biết có hàng
nóng.
Mấy người đi theo Dịch Hoài trông chuyên nghiệp hơn hẳn đám bảo vệ ở biệt
thự cô, nhưng lại khác biệt so với vệ sĩ nhà họ Ôn.
Không phải họ kém hơn. Về chiều cao, họ thấp hơn đám vệ sĩ mét tám, mét
chín của Ôn Vinh Sinh, người vừa mở cửa cho cô chắc chưa đến 1m75. Cơ bắp
cũng không cuồn cuộn đến mức chực nứt áo vest.
Nhưng ở họ toát ra một khí chất cương nghị, trầm ổn khiến người ta cảm thấy
vô cùng an tâm. Và quan trọng hơn là một cảm giác quen thuộc.
Là gì nhỉ?
Khi bước qua cổng nhà họ Dịch, Ôn Nguyệt chợt nhận ra.
Khí chất quân nhân! Hơn nữa còn là quân nhân Đại Lục!
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyệt hỏi hệ thống: [Đám vệ sĩ này của Dịch Hoài là cựu
quân nhân Đại Lục à?]
Thư Sách
[Đúng rồi ạ] Hệ thống xác nhận, [Trước khi xuất ngũ, họ đều phục vụ trong lực
lượng đặc chủng]
Mắt Ôn Nguyệt sáng rực lên: [Đặc chủng á?]
Thế hệ của cô, dù không xem phim quân sự thì ai lướt mạng cũng biết “đặc
chủng” nghĩa là gì.
Đó là tinh nhuệ của tinh nhuệ. Được tuyển vào đặc chủng thì thể chất và thân
thủ tuyệt đối không phải dạng vừa.
Thuê được đội ngũ này làm vệ sĩ thì cảm giác an toàn cứ gọi là tăng vùn vụt.
Ôn Nguyệt tò mò hỏi: [Thuê họ có đắt không?]