[Vì họ đã bị đánh tráo ngay từ khi còn đỏ hỏn]
Kiếp trước Ôn Nguyệt đọc tiểu thuyết không nhiều nhưng cũng biết đủ thể loại,
nghe qua là hiểu ngay:
[Cái dưa của nhà họ Lâm là “Thật giả thiếu gia” hả? Kẻ tráo đổi con là ai?]
[Nói vậy cũng đúng. Kẻ tráo đổi là Trần A Muội, người vú nuôi chăm sóc bà cả
Thiệu Minh Châu của vua tàu thủy từ bé]
[Cha mẹ ruột của Lâm Vĩnh Khang là ai? Trần A Muội bị ai mua chuộc à?]
[Không phải đâu. Lâm Vĩnh Khang thực ra là cháu ruột của Trần A Muội] Hệ
thống không vòng vo nữa mà kể lại đầu đuôi, [Trước khi con dâu của Trần A
Muội sinh, con trai bà ta c·hết vì ẩu đả băng đảng. Cô con dâu không muốn
một mình nuôi con nên sinh xong bỏ đi luôn. Lúc đó bà Thiệu Minh Châu cũng
vừa sinh con. Trần A Muội không muốn cháu mình chịu khổ, nên nhân lúc
chăm sóc bà chủ ở cữ đã lén tráo đổi hai đứa trẻ]
Ôn Nguyệt cười khẩy: [Không muốn cháu mình chịu khổ nên bắt con người
khác chịu khổ thay, logic hay nhỉ?]
Tuy nhiên, biết chuyện bị tráo đổi và suy nghĩ kỳ quặc của Trần A Muội, Ôn
Nguyệt không quá ngạc nhiên, chỉ tò mò hỏi: [Vậy con trai ruột nhà họ Lâm
đâu rồi?]
[Trần A Muội sợ bại lộ nên sau khi bà Thiệu ở cữ xong liền xin nghỉ việc, lấy cớ
con dâu bỏ đi, cháu không ai chăm sóc, rồi ôm đứa bé thật của nhà họ Lâm về
quê. Vì áy náy nên bà ta đối xử với cậu ấm thật rất tốt, còn nuôi ăn học đến đại
học]
Ôn Nguyệt không nhịn được cười lạnh: [Thế mà gọi là tốt à? Nếu bà ta không
tráo đổi, thiếu gia thật không chỉ được vào đại học mà còn được đi du học
nước ngoài từ lâu rồi]
Điều này là chắc chắn. Đến cái loại bao cỏ như Lâm Vĩnh Khang, tốt nghiệp
cấp ba xong còn được tống ra nước ngoài để “tráng men” cái bằng đại học
mang về. Nếu Trần A Muội thực sự tốt thì đã nói ra sự thật để ai về nhà nấy
rồi.
Mọi hành động khác chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi.
Hệ thống biện hộ: [Nhưng Trần A Muội chắc cũng có tình cảm với thiếu gia
thật. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đi làm vài năm, tích cóp vốn liếng hùn hạp mở
công ty thương mại. Ban đầu làm ăn rất tốt, nhưng gần đây bị lừa đảo, vốn
liếng mất sạch, đứng trước nguy cơ phá sản. Trần A Muội lo lắng, biết Lâm
Vĩnh Khang sống sung túc nên lén liên hệ, muốn hắn bỏ tiền ra giúp thiếu gia
thật vượt qua khó khăn]
[Chà chà, bà ta lo lắng cho thiếu gia thật quá cơ! Thấy người ta sắp phá sản,
bà ta mạo hiểm cả tính mạng để tìm đến cháu ruột – thiếu gia giả để xin giúp
đỡ cơ đấy!]
Mỉa mai xong, Ôn Nguyệt hừ lạnh: [Nhưng sao bà ta không nghĩ đến việc nói ra
sự thật để thiếu gia thật được trở về hào môn? Nói cho cùng, bà ta vẫn sợ ảnh
hưởng đến địa vị của đứa cháu ruột quý hóa thôi!]
Trên đời này, kẻ đáng ghê tởm nhất không phải là kẻ ác thuần túy, mà là những
kẻ đạo đức giả, vừa làm chuyện ác vừa luôn miệng nói “tôi vô tội”, “tôi làm thế
là vì tốt cho người ta”.
Thật nực cười!
[Kể cũng đúng] Hệ thống bị Ôn Nguyệt thuyết phục, [Hình như Trần A Muội
chưa bao giờ có ý định nói ra sự thật]
Ôn Nguyệt không muốn phí lời phân tích về bà vú nuôi này nữa, hỏi tiếp: [Sau
đó thì sao? Lâm Vĩnh Khang có giúp không?]
Giọng hệ thống trầm xuống: [Không. Sau khi xác nhận mình là hàng giả, Lâm
Vĩnh Khang đã thuê người tông c·hết Trần A Muội, rồi sai người đẩy thiếu gia
thật từ tầng thượng xuống, ngụy tạo hiện trường thành v·ụ t·ự t·ử vì áp lực phá
sản!]
[Hắn dám g·iết người!]
Ôn Nguyệt đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Vĩnh Khang – kẻ đang cười
nói thân thiết, hứa hẹn với Ôn Gia Kỳ sẽ sửa đổi mọi thói hư tật xấu.
Có lẽ do động tác của cô quá mạnh, hoặc ánh mắt quá sắc, Ôn Gia Kỳ lập tức
chú ý. Nhìn theo hướng mắt cô thấy chồng mình, cô ta cau mày hỏi: “Mày nhìn
chồng tao làm gì?”
Ôn Nguyệt buột miệng theo phản xạ: “Để mở mang tầm mắt xem ‘mặt người dạ
thú’ nó trông như thế nào”
Thư Sách
Sắc mặt Lâm Vĩnh Khang biến đổi. Ôn Gia Kỳ thì tức điên người, hét lên: “Ôn
Nguyệt!”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-15-that-gia-thieu-giahtml]
Dù Ôn Vinh Sinh cũng không ưa gì con rể, nhưng nghe con gái nói vậy, ông ta
vẫn nhíu mày: “A Nguyệt, ăn nói kiểu gì thế? Dù sao Vĩnh Khang cũng là anh rể
con! Mau xin lỗi nó đi!”
Vừa dứt lời, Ôn Nguyệt biết mình đã lỡ miệng.
Nhưng thì đã sao?
Biết những việc Lâm Vĩnh Khang đã làm, Ôn Nguyệt chẳng thấy mình chửi
sai chút nào, càng không có ý định xin lỗi hắn. Cô lờ đi Ôn Vinh Sinh, quay
sang hỏi Dịch Hoài ngồi bên cạnh: “Bao giờ chúng ta về?”
Rõ ràng Dịch Hoài không phải kẻ nhát gan sợ phiền phức. Dù không hiểu sao
vợ mình lại mắng Lâm Vĩnh Khang như vậy, anh vẫn bình thản đáp: “Đi ngay
bây giờ”
Nói xong, anh quay sang Ôn Vinh Sinh: “Thưa cha, chúng con xin phép về
trước”
Có Dịch Hoài chống lưng, Ôn Vinh Sinh đương nhiên sẽ không ép Ôn Nguyệt
xin lỗi nữa. Thứ nhất, Tập đoàn Lệ Vinh và gia tộc vua tàu thủy không có nhiều
giao thoa về lĩnh vực kinh doanh, trong khi sự hợp tác giữa Ôn gia và Dịch
Thịnh lại vô cùng chặt chẽ.
Thứ hai, Dịch Hoài tự tay gây dựng Dịch Thịnh, nắm quyền tuyệt đối trong tập
đoàn. Còn Lâm Vĩnh Khang chỉ là con trưởng vua tàu thủy, đến cái công ty chi
nhánh cũng quản không xong.
Ai nặng ai nhẹ, Ôn Vinh Sinh tự khắc có cân nhắc.
Hơn nữa, việc Dịch Hoài chịu đứng ra bảo vệ Ôn Nguyệt dù hai người đã ly thân
ba năm là một tín hiệu tốt. Là một người cha (vụ lợi), ông ta đương nhiên vui
mừng khi thấy điều đó. Ông gật đầu: “Được, về đến nhà nhớ gọi điện cho ta”
Ôn Vinh Sinh đã gật đầu, Ôn Nguyệt và Dịch Hoài cũng chẳng nán lại thêm,
đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Ôn Gia Kỳ tức tối bật dậy khỏi sô pha, chỉ vào bóng lưng hai người, không dám
tin hỏi:
“Daddy! Ôn Nguyệt nó nhục mạ Vĩnh Khang như thế mà Daddy không đánh
nó thì thôi, đến một câu nặng lời cũng không nói, cứ thế cho nó đi à?”
“Gia Kỳ, thôi bỏ đi” Lâm Vĩnh Khang lại tỏ ra hiểu chuyện, “Anh tin em hai
không cố ý đâu, chắc chỉ lỡ lời thôi. Hơn nữa chúng ta là người một nhà, không
cần so đo tính toán làm gì”
“Sao có thể là lỡ lời được! Anh nhìn cái thái độ của nó xem, có giống lỡ lời
không?” Giọng Ôn Gia Kỳ the thé, “Hơn nữa anh coi nó là người nhà, nhưng nó
có coi anh ra gì đâu? Đến mẹ em nó còn chẳng coi ra gì”
Trần Bảo Cầm lạnh lùng quát: “Ôn Gia Kỳ! Con nháo đủ chưa!”
Trong phòng khách ồn ào cãi vã, nhưng Ôn Nguyệt và Dịch Hoài đã đi ra ngoài
như không nghe thấy gì. Họ đứng ở cửa đợi quản gia Hứa cho người lái xe đến.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Khi cả ba chiếc xe đều dừng trước mặt, Ôn Nguyệt mới phát hiện Dịch Hoài
không đi một mình. Ngoài hai tài xế, còn có tới bốn vệ sĩ đi cùng.