[Vệ sĩ của Dịch Hoài, chưa tính thưởng thì thu nhập hàng năm khoảng
200.000.]
Trước đây mỗi tháng Ôn Nguyệt nhận được 1.480.000 tiền tiêu vặt, hôm nay lại
“vặt” được thêm của Ôn Vinh Sinh một khoản nữa, vậy là tổng cộng 1.980.000,
làm tròn lên là 2 triệu mỗi tháng.
Nguyên thân là “thánh nữ tiêu tiền như rác” (nguyệt quang tộc – hết tháng hết
tiền), nhưng Ôn Nguyệt không có nhu cầu vật chất cao như vậy. Cô hoàn toàn
có thể trích ra một khoản để thuê mười hay tám cựu binh đặc chủng về làm vệ
sĩ.
Vấn đề nằm ở chỗ lính đặc chủng không phải rau cải ngoài chợ, không phải cứ
có tiền là mua được. Hơn nữa, mối quan hệ của cô chủ yếu ở Hương Giang,
muốn tìm được cựu binh đặc chủng “hàng thật giá thật” lại chịu sang đây làm
việc thì không dễ chút nào.
Đặc biệt là hiện tại cô đang rất cần vệ sĩ, bởi vì “dưa chủ” mà cô vừa đụng phải
là một tên tội phạm nguy hiểm.
Sau khi tin tức lên báo, dù nhà họ Lâm có lập tức tống cổ đứa con nuôi “tu hú
chiếm tổ” này ra đường, thì hắn vẫn còn danh phận con rể nhà họ Ôn, không
thể nào trắng tay ngay lập tức.
Trong nguyên tác, để dọn đường cho mình, hắn sẵn sàng thuê người giếc
chết bà nội ruột. Đời này thân thế bị bại lộ, ai biết hắn có giận cá chém
thớt, quay sang muốn thủ tiêu kẻ đã phanh phui hắn là cô không?
Không thuê thêm vài vệ sĩ vây quanh, Ôn Nguyệt thật sự thấy hơi rén.
Trong lúc Ôn Nguyệt đang suy tính, một người đàn ông trung niên mặc vest
chỉnh tề từ trong biệt thự vội vã đi ra. Đó là quản gia của nhà họ Dịch, họ Lưu.
Vừa ra tới nơi, ông ta chào “Cậu chủ”, đang định hỏi anh đã ăn tối chưa thì ánh
mắt va phải Ôn Nguyệt. Ông ta trố mắt ngạc nhiên, sững sờ vài giây mới thốt
lên: “Chào cô Ôn!”
Chào hỏi xong, ông ta mới quay sang hỏi chuyện Dịch Hoài.
“Chúng tôi ăn ở bên nhà rồi” Dịch Hoài vừa trả lời vừa sải bước đi vào trong.
Quản gia Lưu không vội chạy theo chủ nhân mà nán lại nhìn Ôn Nguyệt, đợi cô
cất bước mới lẽo đẽo theo sau vào nhà.
Vào đến phòng khách, quản gia Lưu nhanh chóng sai người giúp việc đi rót
nước. Sau khi hỏi ý kiến Ôn Nguyệt, người giúp việc mang lên một ly nước lọc.
Nước được bưng lên, quản gia Lưu liền ra hiệu cho người giúp việc lui xuống.
Dịch Hoài quay sang hỏi Ôn Nguyệt: “Cô muốn ở phòng nào?”
Rõ ràng anh cũng không định răm rắp nghe theo sự sắp đặt của Ôn Vinh Sinh,
vui vẻ cùng cô chuyển sang chế độ “vợ chồng son” ngay lập tức.
Ôn Nguyệt cũng nghĩ vậy, nhưng cô không thể nói toẹt ra là “Tôi cũng chẳng
muốn ở cùng anh”. Cô chuyển đến đây là để tạo quan hệ tốt với Dịch Hoài, nói
thế nghe như đang giận dỗi, sau này ở chung sẽ rất ngượng ngùng.
Thế là cô suy nghĩ một chút rồi nói:
“Daddy nói đúng, giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm. Tôi lớn lên trong môi trường
giáo dục cởi mở, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước vào một cuộc hôn nhân sắp
đặt, nên trước giờ vẫn luôn phản kháng. Gần đây tôi đã suy nghĩ thông suốt
hơn, cảm thấy chúng ta không thể cứ thế này mãi, nên khi Daddy bảo tôi về
đây, tôi đã không phản đối”
Nghe Ôn Nguyệt nói, trong mắt Dịch Hoài thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Trước khi cưới, anh và cô gặp nhau vài lần. Lần nào cô cũng trưng ra bộ mặt
lạnh tanh, nhưng anh cứ tưởng tính cô vốn thế, vì bản thân anh cũng đâu phải
người hay cười.
Khi bàn chuyện cưới xin, cô cũng chưa từng tỏ ý phản đối.
Vì vậy, đến ngày cưới, khi biết cô bị ép gả cho mình, thậm chí nhìn anh bằng
ánh mắt đầy oán hận, trong lòng anh cũng rất khó chịu.
Không muốn cưới thì nói sớm đi chứ. Đăng ký rồi, đám cưới tổ chức xong xuôi
rồi, cô lại bảo chưa từng để mắt đến tôi, rồi bày ra bộ dạng nạn nhân, có buồn
cười không?
Sự nghiệp của anh tuy không bằng nhà họ Ôn, nhưng tay trắng dựng cơ đồ,
anh đương nhiên cũng có lòng tự trọng. Thế nên ngay hôm sau, anh lấy cớ
công ty có việc để đi công tác.
Anh muốn để cô có thời gian bình tĩnh lại, nhận rõ thực tế mà sống cho tốt.
Nào ngờ khi anh về, cô đã dọn ra Vịnh Thiển Thủy ở riêng.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-15-that-gia-thieu-gia-2.html]
Từ đó đến nay đã hơn một năm, anh vài lần đến đón nhưng cô đều cự tuyệt,
còn mắng anh là cái máy kiếm tiền chỉ biết chui vào trong đồng xu.
Đã nói đến thế rồi thì còn nói chuyện tình cảm gì nữa, anh chuyển sang nói
chuyện lợi ích cho xong. Nhờ thế mà quan hệ giữa họ mới miễn cưỡng duy trì
được hòa bình.
Dịch Hoài cứ nghĩ cục diện này sẽ kéo dài đến khi Ôn Nguyệt đòi ly hôn, không
ngờ cô lại là người “thông suốt” trước. Anh rất muốn hỏi một câu “Cô không
sao chứ”, nhưng lại thôi, im lặng nghe cô nói tiếp.
Ôn Nguyệt thì thấy mình nói chẳng có gì sai. Cô chưa đọc nguyên tác, mọi thứ
đều nghe hệ thống kể lại.
Nguyên tác dài cả triệu chữ, hệ thống đương nhiên không thể kể chi tiết từng li
từng tí, chỉ tóm tắt những ý chính.
Thư Sách
Về cuộc hôn nhân của nguyên thân và Dịch Hoài, thông tin cô nhận được là:
nguyên thân bị ép cưới, đêm tân hôn cãi nhau, hôm sau Dịch Hoài bỏ đi công
tác, sau đó hai người ly thân ba năm.
Theo quan điểm của Ôn Nguyệt, nguyên thân có thể hơi cực đoan, nhưng Dịch
Hoài cũng chẳng vô can, mỗi bên chịu một nửa trách nhiệm.
Tuy những lời cô nói bây giờ so với những câu tuyên bố hùng hồn của nguyên
thân trước kia có hơi “vả mặt”, nhưng cô đâu phải nguyên thân, nên chẳng thấy
ngượng ngùng chút nào.
Thấy Dịch Hoài im lặng, Ôn Nguyệt tiếp tục “diễn” mà không chút áp lực:
“Nhưng ba năm qua chúng ta cứ ly thân như vậy, chẳng mấy khi tiếp xúc, giờ
đùng cái bắt sống chung như vợ chồng già thì chắc chắn cả hai đều không
thoải mái. Hay là thế này, chúng ta cứ ở hai phòng cạnh nhau trước, đợi ở
chung quen rồi, có tình cảm rồi thì dọn về cùng phòng sau?”
Nếu không nảy sinh tình cảm thì tất nhiên khỏi cần dọn về chung.
Đương nhiên, xét đến việc không biết bao giờ mới kiếm đủ điểm hóng biến để
sống tiếp, Ôn Nguyệt cố tình lờ đi vế sau.
Dịch Hoài dường như cũng không để ý đến điều đó, anh gật đầu đồng ý ngay
tắp lự, rồi gọi điện cho quản gia Lưu, dặn dò: “Ông đưa cô Ôn lên phòng cạnh
phòng tôi”
Anh quay sang nhìn Ôn Nguyệt: “Mặc quần áo cũ của cô chắc không vấn đề gì
chứ?”
Ôn Nguyệt không kén chọn, gật đầu: “Không vấn đề”
“Cho người tìm quần áo cũ của cô Ôn mang lên phòng cho cô ấy” Dặn dò xong,
Dịch Hoài nói với Ôn Nguyệt, “Tôi còn việc phải làm, vào thư phòng trước đây,
cô cứ tự nhiên”
“Được”
Dịch Hoài vừa đi, quản gia Lưu liền nói với Ôn Nguyệt: “Mời cô đi theo tôi”
Căn biệt thự này được Dịch Hoài mua trước khi cưới nguyên thân. Khi đó anh
đã là đại gia có tiếng ở Hương Giang, tài chính dồi dào nên diện tích biệt thự
cũng chẳng kém nhà họ Ôn là bao.