Tuy nhiên, khác với nhà họ Ôn có ba biệt thự một lớn hai nhỏ, nhà họ Dịch chỉ
có hai tòa nhà kiểu Tây song song, nối với nhau bằng một hành lang dài.
Dịch Hoài ở tòa nhà bên trái. Khi dọn vào, anh không sửa chữa nhiều mà chỉ
thay đổi một số nội thất, phong cách tổng thể thiên về phương Tây. Bố cục thì
hơi giống nhà họ Ôn: vào cửa là phòng khách, cầu thang ở chỗ ngoặt, bên
cạnh cầu thang có một hành lang dẫn xuống phòng ăn, bếp và phòng tiếp
khách.
Thư phòng của Dịch Hoài cũng nằm ở tầng một, và cũng có view nhìn ra Vịnh
Victoria.
Điều này không lạ, bởi những căn biệt thự của giới siêu giàu Hương Giang trên
núi Thái Bình chủ yếu nằm ở đường Bạch Gia và đường Thi Huân, nơi có tầm
nhìn hướng ra Vịnh đẹp nhất.
Hơn nữa, vì cây cối trên núi rất rậm rạp, để có tầm nhìn thoáng đãng hơn, họ
thường xây dựng một nền móng cao dựa vào vách núi. Tầng dưới cùng làm bãi
đỗ xe, một đến hai tầng trên là chỗ ở cho người giúp việc, bảo vệ, phòng giải
trí.
Trên cùng mới là khu vực sinh hoạt chính của chủ nhân với sân vườn, bể bơi và
biệt thự. Để tận dụng tối đa view Vịnh Victoria, nhiều căn phòng được thiết kế
đặc biệt, thậm chí xây hình tam giác nhô ra ngoài.
Dịch Hoài chỉ có một cậu em trai chưa lập gia đình, hai người ở hai tòa nhà là
quá rộng rãi. Anh đương nhiên sẽ chọn cho mình những căn phòng có vị trí
đẹp nhất, từ phòng ngủ đến thư phòng đều có tầm nhìn triệu đô.
Phòng của anh nằm ngay đầu cầu thang tầng hai. Chẳng cần vào xem, chỉ
nhìn khoảng cách giữa hai cửa phòng cũng đủ đoán bên trong rộng rãi và
thoáng đãng thế nào.
Phòng bên cạnh phòng ngủ chính nhỏ hơn một chút, nhưng cái “nhỏ” này chỉ
là so với phòng master thôi, chứ diện tích cũng phải đến 70-80 mét vuông, đầy
đủ phòng thay đồ, phòng tắm và ban công ngắm cảnh rộng lớn.
Nhà họ Dịch không thiếu người giúp việc, nên dù phòng này bỏ trống nhưng
ngày nào cũng được quét dọn sạch sẽ, mở cửa thông gió.
Khi theo quản gia Lưu bước vào, Ôn Nguyệt không ngửi thấy mùi ẩm mốc nào,
ngược lại còn đón nhận làn gió đêm mát rượi ùa vào từ cửa sổ sát đất đang
mở rộng.
Đón gió đêm, Ôn Nguyệt bước ra ban công, ngắm nhìn Vịnh Victoria lung linh
huyền ảo dưới ánh đèn neon. Cô thả người xuống chiếc ghế bập bênh, đung
đưa thư giãn cho đến khi có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Ôn Nguyệt nói lớn.
Cánh cửa mở ra, một cô hầu gái đẩy xe treo đầy quần áo bước vào: “Thưa cô
Ôn, cô muốn tôi treo quần áo vào phòng thay đồ luôn không ạ?”
Ôn Nguyệt đi vào, cầm một bộ quần áo trên xe lên ngửi thử. Không có mùi lạ,
cô gật đầu: “Mang vào đi”
Tuy nói vậy nhưng Ôn Nguyệt không định phó mặc hoàn toàn. Cô đi theo vào
phòng thay đồ rộng lớn, nhìn người hầu treo từng bộ quần áo lên giá.
Xong xuôi, Ôn Nguyệt cảm ơn cô hầu gái. Đợi cô ta đi khuất, cô mới chọn một
bộ đồ lót và áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm nằm trong phòng thay đồ, diện tích cũng rất rộng, phân chia khu
vực khô và ướt rõ ràng, có cả vòi sen đứng và bồn tắm nằm. Bên cạnh bồn tắm
là một mảng kính lớn, vừa ngâm mình vừa có thể ngắm cảnh đêm.
Nhưng ai cũng biết núi Thái Bình có đài quan sát công cộng, từ đó có thể nhìn
thấy một phần các căn biệt thự này.
Tuy khoảng cách khá xa và máy ảnh thời này chưa “xịn” đến mức chụp xuyên
thấu qua cửa kính, nhưng tắm táp mà cứ “tơ hơ” trước cửa sổ thì Ôn Nguyệt
vẫn thấy kỳ kỳ.
Thế là việc đầu tiên cô làm khi vào phòng tắm là kéo rèm cửa sổ bên cạnh bồn
tắm lại.
Bật điều hòa, ngâm mình vào làn nước ấm áp, Ôn Nguyệt thoải mái thở dài một
hơi.
Ngẫm lại thì hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi. Buổi sáng còn đỡ, chứ buổi
chiều toàn là cãi nhau, cãi nhau và cãi nhau.
Cũng may thu hoạch không nhỏ. Nhớ đến “dưa” của Lâm Vĩnh Khang, Ôn
Nguyệt hỏi hệ thống: [Có thể lấy được bằng chứng hắn thuê người g·iết người
không?]
Nếu phải đối đầu với một kẻ nguy hiểm như Lâm Vĩnh Khang, cô đương nhiên
muốn giải quyết dứt điểm một lần. Vừa phanh phui thân thế giả mạo, vừa tống
cổ hắn vào tù với tội danh “âm mưu g·iết người” là kịch bản hoàn hảo nhất.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-34-that-gia-thieu-gia-3.html]
Hệ thống hiểu ý cô, đáp: [Thời điểm hiện tại thì chưa được đâu ạ ~]
[Hiện tại chưa được, nghĩa là phải đợi hắn thuê người xong mới lấy được chứng
cứ?]
[Đúng vậy ạ]
Ôn Nguyệt hiểu ra, đây là hạn chế của hệ thống. Nghĩ cũng phải, hiện giờ Lâm
Vĩnh Khang mới chỉ nảy sinh ý định thủ tiêu bà nội và thiếu gia thật, chưa bắt
tay vào hành động. Dù cô có bằng chứng từ tương lai mang đi báo án thì cũng
vô dụng, thậm chí còn có nguy cơ lộ tẩy bàn tay vàng của mình.
Thư Sách
Vấn đề là, khoảng cách từ lúc Lâm Vĩnh Khang thuê s·át t·hủ đến lúc án mạng
xảy ra là bao lâu?
Nếu lâu thì còn xoay sở kịp. Chứ nếu chỉ cách nhau một hai ngày, lỡ tin tức vừa
tung ra thì nạn nhân đã “xanh cỏ” rồi thì sao?
Đúng là nếu họ c·hết, lợi ích của Ôn Nguyệt sẽ được tối đa hóa. Nghi vấn thân
thế cộng thêm án mạng đẫm máu, chắc chắn sẽ tạo nên cơn địa chấn dư luận
Hương Giang.
Biết đâu chỉ nhờ một vụ này mà cô kiếm đủ điểm hóng biến để đổi lấy một
năm, thậm chí là nhiều năm tuổi thọ.
Cô tự nhận mình không phải thánh nữ. Gặp ăn xin ngoài đường cô thường
quay đi, trường học quyên góp cô chỉ đóng mức tối thiểu. Khi người khác còn
mải ăn mải chơi, cô đã toan tính làm sao để giành được nhiều tài sản nhất từ
tay cha mẹ chỉ biết yêu chiều em trai.
Nói thẳng ra, có lẽ cô và Dịch Hoài cùng một giuộc, đều coi trọng lợi ích hơn
tình cảm.
Nhưng dù có thực dụng đến đâu, cô cũng chỉ là một người bình thường lớn lên
dưới lá cờ đỏ sao vàng. Dùng hai mạng người để đổi lấy một, hai năm sống
thêm cho mình, cô không làm được.
Đang rối rắm suy nghĩ thì cô chợt nhận ra mình đang lo bò trắng răng. Cô còn
chưa hỏi hệ thống khoảng cách thời gian là bao lâu mà.
[Trong nguyên tác, từ lúc Lâm Vĩnh Khang thuê người đến lúc Trần A Muội bị
tông xe qua đời là ba ngày. Thiếu gia thật thì c·hết sau đó một tuần]
Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: [Việc ta xuyên vào đây có gây ra hiệu
ứng cánh bướm, làm thay đổi mốc thời gian không?]
[Theo tính toán, trước khi ngài can thiệp, 99,99% sự việc sẽ diễn ra đúng như
nguyên tác. Chỉ sau khi ngài can thiệp thì hiệu ứng cánh bướm mới xảy ra]
[Hiểu rồi]
Ôn Nguyệt ngả người ra thành bồn tắm, bắt đầu tính toán trong đầu.
Điểm hóng biến được tính từ lúc nhận bằng chứng, nên dù đã check-in được
“dưa” này, cô cũng chưa cần vội công bố. Có thể đợi đến khi Lâm Vĩnh Khang
liên hệ với s·át t·hủ rồi hãy ra tay.
Việc cấp bách bây giờ là phải thuê vệ sĩ càng sớm càng tốt. Nếu không, với
danh sách kẻ thù ngày càng dài, sau này cô ra đường chắc phải nơm nớp lo sợ
mất.