Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 35: Thật giả thiếu gia 4



Nghĩ đến vệ sĩ, Ôn Nguyệt lại “nhắm” đến mấy người thuộc hạ của Dịch Hoài.

Không biết nếu cô mặt dày hỏi mượn hai người dùng tạm một thời gian, rồi

nhờ anh tìm giúp chục người nữa thì anh có đồng ý không nhỉ?

Ôn Nguyệt ngồi dậy trong bồn tắm, tự nhủ: Dù Dịch Hoài có đồng ý hay không

thì cô cũng phải hỏi cho bằng được. Thứ nhất là vì sự an toàn của bản thân.

Thứ hai, đây cũng là cơ hội tốt để thăm dò giới hạn của anh ta. Nếu bị từ chối

thẳng thừng, cô sẽ biết đường mà tém lại, tránh chọc giận anh ta dẫn đến ly

hôn.

Tuy Ôn Nguyệt nghĩ rằng ba năm qua Dịch Hoài không đòi ly hôn thì trong ba

năm tới xác suất cũng không cao, nhưng vạn nhất thì sao? Sự nghiệp của anh

ta hiện tại đã ở một tầm cao khác so với ba năm trước.

Với sự phát triển của Đại Lục, vị thế của Dịch Thịnh đang dần ngang hàng với

Lệ Vinh trong các dự án hợp tác. Việc Ôn Vinh Sinh vội vã muốn hàn gắn quan

hệ giữa cô và Dịch Hoài chính là minh chứng rõ nhất.

Trong nguyên tác, Dịch Hoài thực sự đã vượt qua Ôn Vinh Sinh để trở thành tỷ

phú mới của Hương Giang.

Khi vị thế thay đổi, nhu cầu duy trì sự ổn định của cuộc hôn nhân này đối với

Dịch Hoài chắc chắn sẽ giảm đi. Nếu anh ta không muốn giữ một người vợ vô

dụng như cô nữa, việc đề nghị ly hôn là hoàn toàn có thể xảy ra.

Thư Sách

Nếu đến lúc đó Ôn Nguyệt vẫn chưa kiếm đủ điểm hóng biến, cô sẽ chỉ còn

nước dựa vào “tình nghĩa vợ chồng” tích lũy được trong thời gian sống chung

để đàm phán. Vậy nên mấy năm tới cô phải biểu hiện cho tốt, chứ để đến lúc

nhìn nhau phát ghét thì còn nói chuyện gì nữa?

Còn nếu Dịch Hoài đồng ý cho mượn người hoặc giúp tìm vệ sĩ, chứng tỏ anh

ta không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Lúc đó cô có thể “được voi đòi tiên” một

chút để tiếp tục thăm dò giới hạn của anh.

Đương nhiên, việc thử thách cũng tiềm ẩn rủi ro “lật xe”, ranh giới ở đâu thì cô

phải tự cảm nhận thôi.

Hạ quyết tâm, Ôn Nguyệt bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người và mặc váy ngủ

vào. Ra đến phòng thay đồ, cô thấy váy ngủ hơi trễ cổ, chất liệu lại mỏng manh

làm lộ rõ đường cong cơ thể.

Thế là cô lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng khoác bên ngoài, quấn chặt

trước ngực, tay giữ vạt áo ở eo cho kín đáo rồi mới ra khỏi phòng, sang gõ cửa

phòng bên cạnh.

“Cốc cốc cốc”

Không có ai trả lời. Ôn Nguyệt đợi một lát rồi gõ thêm ba cái nữa, gọi: “Dịch

Hoài, anh có trong phòng không?”

Vẫn im lìm. Không biết là không có người hay anh ta không muốn tiếp cô.

Ôn Nguyệt định bụng về phòng lát nữa quay lại.

Nhưng vừa quay người đi, tiếng mở cửa vang lên sau lưng, tiếp đó là giọng nói

trầm thấp của Dịch Hoài: “Cô tìm tôi?”

Ôn Nguyệt quay lại, thấy người đàn ông đứng ở cửa chỉ quấn độc chiếc khăn

tắm quanh hông, mái tóc ướt rũ xuống, rõ ràng cũng vừa tắm xong. Cô ồ lên

một tiếng: “Tôi tưởng anh không có trong phòng”

“Ừ” Dịch Hoài không giải thích nhiều, giọng nhạt thếch hỏi, “Có việc gì không?”

“Đúng là có chút việc”

Ôn Nguyệt quay người lại đối diện với Dịch Hoài. Vốn định nhìn thẳng vào mắt

anh, nhưng khi đứng yên, cô mới phát hiện chiếc khăn tắm quấn quanh hông

anh khá lỏng lẻo, để lộ cơ ngực săn chắc và những múi bụng thấp thoáng.

Ánh mắt cô bất giác lảng sang hai bên, ngập ngừng mở lời:

“Chuyện là thế này, vừa rồi tôi lỡ. chấm vệ sĩ của anh”

Dịch Hoài đang đứng thả lỏng bỗng dựa người vào khung cửa, khoanh tay

trước ngực nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, nhướng mày hỏi lại:

“Cô. chấm vệ sĩ của tôi?”

“Đúng vậy, họ là cựu quân nhân phải không? Nhìn qua là biết rất lợi hại. Anh có

thể cho tôi mượn hai người để bảo vệ tôi không? Lương tôi sẽ trả” Nhấn mạnh

xong chuyện tiền nong, Ôn Nguyệt xoa tay cười cầu tài, “Đương nhiên, nếu anh

sẵn lòng giới thiệu cho tôi mười hay tám người cùng đơn vị với họ về làm vệ sĩ

cho tôi thì càng tốt”

Nếp nhăn giữa trán Dịch Hoài dần giãn ra, anh trả lời rất dứt khoát: “Được,

nhưng mà”

“Anh có yêu cầu gì cứ nói!” Ôn Nguyệt vội vàng bày ra tư thế “rửa tai lắng

nghe”.

“Lần sau nói chuyện, hạn chế ngắt quãng gây hiểu lầm kiểu đó đi”

huong-cang-thap-nien-90/chuong-35-that-gia-thieu-gia-4.html]

Ôn Nguyệt: “Hả???”

..

Tuy cảm thấy Dịch Hoài hơi kỳ quặc, nhưng mượn được vệ sĩ khiến Ôn Nguyệt

yên tâm hơn hẳn. Đêm hôm đó cô ngủ ngon chưa từng thấy.

Trái ngược với giấc ngủ say nồng của cô, tại trang viên nhà họ Lâm ở Vịnh

Thâm Thủy, Lâm Vĩnh Khang lại trải qua một đêm không yên ổn. Giữa đêm

khuya thanh vắng, hắn đột ngột tỉnh giấc từ cơn ác mộng.

Cú giật mình quá mạnh làm Ôn Gia Kỳ nằm bên cạnh thức giấc, cô ta gắt gỏng:

“Nửa đêm nửa hôm anh làm cái gì thế?”

“Anh gặp ác mộng” Lâm Vĩnh Khang ôm mặt, thở dốc nặng nề.

Ôn Gia Kỳ tỉnh ngủ hơn chút, cũng ngồi dậy bật đèn ngủ, hỏi: “Ác mộng gì cơ?”

“Anh không nhớ rõ nữa”

Lâm Vĩnh Khang quay sang cười gượng gạo với vợ, đưa tay vuốt má cô ta: “Xin

lỗi làm em thức giấc”

Ôn Gia Kỳ tính tình nóng nảy, Lâm Vĩnh Khang từ nhỏ được chiều chuộng nên

tính khí cũng chẳng vừa. Sau khi cưới, tuy không đến mức ly thân như vợ

chồng Ôn Nguyệt, nhưng tình cảm của họ cũng chẳng mặn mà gì.

Trừ hai năm đầu mới cưới, hiếm khi nào Lâm Vĩnh Khang lại dịu dàng như lúc

này.

Vì thế, tuy bị đánh thức giữa đêm có hơi bực, nhưng nghe giọng nói êm ái

của chồng, lòng Ôn Gia Kỳ cũng mềm nhũn ra. Cô ta dựa vào ngực hắn, nũng

nịu:

“Anh sao thế, sắc mặt khó coi lắm. Có cần gọi bác sĩ đến khám không?”

“Không cần đâu, anh nghỉ một chút là khỏe” Lâm Vĩnh Khang lắc đầu, ôm chặt

Ôn Gia Kỳ vào lòng, hôn nhẹ lên vành tai cô ta, thì thầm, “Có em ở bên cạnh

thật tốt”

“Hứ,” Ôn Gia Kỳ đắc ý ra mặt, nhưng vẫn cố tình bĩu môi, “Giờ mới biết em tốt

hả? Thế sau này còn đi gặp mấy con hồ ly tinh kia nữa không?”

“Anh với mấy cô diễn viên đó thật sự không có gì mà, báo chí toàn viết bậy”

Lâm Vĩnh Khang chối bay biến chuyện cũ, rồi giơ tay thề thốt, “Nhưng em yên

tâm, sau này anh nhất định sẽ giữ khoảng cách với phụ nữ khác, không để bọn

phóng viên có cơ hội bịa chuyện nữa”

Nói xong, hắn lại hôn Ôn Gia Kỳ một cái, bàn tay bắt đầu di chuyển trên eo cô

ta, giọng khàn khàn gọi: “Vợ ơi”

“Đừng có dở trò nhé!” Ôn Gia Kỳ cười khúc khích. Chẳng mấy chốc, hai người

đã cuốn lấy nhau trong nụ hôn nồng cháy.

Nửa giờ sau, cuộc mây mưa kết thúc. Lâm Vĩnh Khang khoác áo choàng tắm

xuống lầu rót nước.

Uống cạn hơn nửa cốc nước, hắn nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính

phòng bếp, nụ cười trên mặt dần tắt ngấm.

Hắn đã nói dối.

Hắn không hề quên cơn ác mộng đó.

Trong giấc mơ, hắn đã đưa một khoản tiền cho Trần A Muội, tưởng rằng giúp

“thiếu gia thật” giải quyết nguy cơ phá sản là hắn sẽ được giải thoát. Nào ngờ,

đó chỉ là sự khởi đầu của bi kịch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.