Vì vậy, Ôn Nguyệt quyết định chỉ mang theo một phần quần áo, giày dép, trang
sức và túi xách sang nhà Dịch Hoài. Còn việc chọn những món nào thì đương
nhiên là do cô tự quyết.
Theo kế hoạch của Ôn Nguyệt, việc này cũng chẳng khó khăn gì. Nguyên thân
có gu thẩm mỹ rất tốt, trừ mấy mẫu túi hàng hiệu quá mức “độc lạ” mà cô
không cảm thụ nổi, còn lại quần áo đều rất đẹp, nhắm mắt chọn bừa cũng
được.
Nhưng chính vì cái nào cũng đẹp nên quá trình chọn lựa mới kéo dài lê thê. Cô
cái áo nào cũng muốn lấy, sợi dây chuyền nào cũng muốn mang, khổ nỗi chỗ
chứa có hạn, thành ra cứ nâng lên đặt xuống mãi không xong.
Cả buổi sáng Ôn Nguyệt loanh quanh với đống đồ, đến tận hơn 1 giờ chiều mới
được ăn trưa.
Thư Sách
Dịch Hoài sinh ra ở Thượng Hải, sau đó theo cha mẹ đi kinh tế mới ở Quảng
Đông mấy năm, nên đầu bếp nhà họ Dịch rất giỏi các món ăn của hai vùng
này.
Bữa trưa có món sườn xào chua ngọt cực ngon, Ôn Nguyệt một mình “xử” hơn
nửa đĩa. Ăn xong bụng căng tròn, cô đành buông đũa ra vườn đi dạo cho tiêu
cơm.
Khi đi đến bên hồ bơi, giọng hệ thống bất ngờ vang lên: [Ký chủ, Lâm Vĩnh
Khang vừa hẹn gặp gã tài xế sẽ tông c·hết Trần A Muội trong nguyên tác!]
Ôn Nguyệt dừng bước: [Họ gặp nhau rồi à?]
[Chưa, cả hai đang trên đường đến điểm hẹn]
Khoảng mười phút sau, hệ thống báo: [Tài xế đến rồi]
Lại vài phút nữa: [Lâm Vĩnh Khang cũng đến rồi]
Thêm vài phút nữa, hệ thống thốt lên: [Thì ra con trai của gã tài xế bị bệnh
nặng, gã không có tiền chữa trị. Lâm Vĩnh Khang bảo chỉ cần gã đồng ý làm
theo lời hắn, tông c·hết Trần A Muội, thì hắn sẽ đưa tên con trai gã vào danh
sách hỗ trợ của quỹ từ thiện tập đoàn Lâm Thị]
[Tài xế đang do dự. Lâm Vĩnh Khang đang thuyết phục gã, hỏi gã có muốn con
sống không. Hắn còn bảo Hương Giang năm ngoái đã thông qua dự luật bãi bỏ
tử hình. Sau khi tông c·hết người, chỉ cần gã không bỏ trốn, chủ động đầu thú,
rồi thuê báo chí khóc lóc kể lể là vì kiếm tiền chữa bệnh cho con nên lái xe quá
sức gây tai nạn, thì khi ra tòa phán quyết chắc cũng chẳng phải ngồi tù bao
lâu]
[Tài xế đồng ý rồi!]
[Họ hẹn tối ba ngày sau sẽ ra tay]
Nghe hệ thống tường thuật trực tiếp xong, Ôn Nguyệt nghi hoặc hỏi: [Lâm Vĩnh
Khang thuê hai nhóm người riêng biệt để g·iết hại Trần A Muội và thiếu gia
thật à?]
[Đúng vậy ạ]
[Khi nào hắn sẽ đi tìm nhóm thứ hai?]
Dù Ôn Nguyệt đọc truyện thể loại “thật giả thiếu gia/thiên kim” không nhiều,
nhưng cũng nắm được kịch bản đại khái. Thông thường, bất kể nguyên nhân
trao đổi là gì, khi sự thật phơi bày, gia đình giàu có thường luyến tiếc đứa con
nuôi đã gắn bó bao năm, đề nghị nuôi cả hai đứa. Sau đó trong quá trình
chung sống, họ lại thiên vị đứa con nuôi (giả), khiến con ruột (thật) chịu đủ tủi
nhục đến mức nản lòng thoái chí.
Tuy Lâm Vĩnh Khang là thiếu gia giả, hơn nữa kẻ tráo đổi hắn với thiếu gia thật
lại chính là bà nội ruột của hắn – Trần A Muội. Giờ đây, để che giấu thân thế,
hắn còn dám thuê người g·iết người diệt khẩu.
Nhưng ai biết được vợ chồng vua tàu thủy có tỉnh táo hay không? Nhỡ họ
không dứt bỏ được tình cảm ba mươi mấy năm nuôi dưỡng, biết rõ hắn thuê
người g·iết người mà vẫn coi hắn là con trai cưng, thuê luật sư giỏi bào chữa
cho hắn thì sao?
Với tiềm lực của hào môn, luật sư họ thuê chắc chắn là những người giỏi nhất
Hương Giang. Việc những luật sư này “đổi trắng thay đen” là chuyện bình
thường. Huống chi đây chỉ là tội “âm mưu g·iết người chưa đạt”, khéo khi hắn
chẳng phải ngồi tù ngày nào.
Muốn chia rẽ hoàn toàn tình cảm giữa nhà họ Lâm và Lâm Vĩnh Khang, cách
tốt nhất là nắm được bằng chứng hắn thuê người s·át h·ại thiếu gia thật.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-37-tin-tuc-that-gia-thieu-gia-len-bao-2.html]
Một bên là đứa con nuôi vì che giấu thân phận mà không từ thủ đoạn g·iết
c·hết con ruột mình. Một bên là đứa con ruột lưu lạc bao năm, suýt chút nữa bị
chính người anh em nuôi g·iết c·hết.
Chỉ cần vợ chồng vua tàu thủy còn chút lương tri, họ sẽ không đời nào bao che
cho Lâm Vĩnh Khang nữa.
Nhưng thật đáng tiếc, hệ thống trả lời: [Theo dòng thời gian trong nguyên tác,
việc đó diễn ra sau cái c·hết của Trần A Muội]
Ôn Nguyệt không ngờ sau khi tránh được một sự lựa chọn khó khăn, cô lại
phải đối mặt với lựa chọn thứ hai.
Chỉ có điều lần này, cán cân bên kia nhẹ hơn một nửa, chỉ còn lại mạng sống
của Trần A Muội.
Xét việc Trần A Muội vì tư lợi cá nhân mà tráo đổi thân phận hai đứa trẻ, bà ta
tuyệt đối không phải người tốt. Hơn nữa kẻ muốn g·iết bà ta lại chính là đứa
cháu nội quý hóa mà bà ta hết lòng bảo vệ. Kết cục nàyâu cũng là quả báo.
Nhưng.
Dù Trần A Muội có tội, thì người phán xét bà ta phải là pháp luật, chứ không
phải một cá nhân nào đó có quyền quyết định bà ta đáng c·hết hay đáng sống.
Hơn nữa, nếu vì muốn kiếm thêm vài chục hay vài trăm ngàn điểm hóng biến
mà cô mặc kệ một người đang sống sờ sờ bị s·át h·ại, thì cô khác gì kẻ đồng
lõa với đao phủ?
Cô muốn sống tiếp, nhưng phải sống đường đường chính chính.
Cô cũng muốn kiếm thật nhiều điểm hóng biến, nhưng những điểm đó phải
sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyệt nói: [Đưa bằng chứng cho ta đi]
..
Hoàng Chí Hào hai ngày nay bận tối tăm mặt mũi.
Hôm qua sau khi cúp điện thoại với Ôn Nguyệt, ông ta lập tức đến trụ sở Hội
đua ngựa để lĩnh thưởng.
Lĩnh thưởng xong, định đi xem nhà ngay, nhưng nhớ lời Ôn Nguyệt dặn, ông ta
đổi ý đến trường đón con gái, đưa con đi xem nhà cùng. Ông ta cũng dặn kỹ cô
giáo là nếu có ai tìm con bé thì phải báo cho ông ta ngay.
Vốn dĩ Hoàng Chí Hào chỉ nghĩ phòng bệnh hơn chữa bệnh, ai ngờ đến giờ tan
học, ông ta nhận được điện thoại của cô giáo, báo có một người đàn ông trung
niên xưng là bạn ông ta, bảo ông ta bận việc nên nhờ đón giúp.
Nghe cô giáo miêu tả ngoại hình, Hoàng Chí Hào biết ngay là ai, trong lòng đau
đớn vô cùng.
Dù cú điện thoại đêm đó đã giúp ông ta nhìn rõ bộ mặt thật của gã bạn, nhưng
ông ta vẫn nghĩ tình bạn mười mấy năm, chắc gã không đến mức làm chuyện
quá đáng. Nào ngờ gã lại dám dùng con gái để uy h·iếp ông ta thật!
Sau đó Hoàng Chí Hào còn nhận được mấy cuộc gọi của gã, ông ta không
nghe máy. Tối đến cũng chẳng dám về nhà, ông ta thuê một phòng khách sạn
sang trọng ở tạm, tính mua được nhà xong sẽ liên hệ chủ nhà trả phòng trọ rồi
dọn đi luôn.
Con gái cũng không dám cho đi học, ông ta định tìm được nhà mới sẽ chuyển
trường cho con. Mấy ngày nay không có ai trông, đành phải mang con bé đi
làm cùng.
Thực ra Ôn Nguyệt đã cho Hoàng Chí Hào nghỉ ba ngày để lo việc riêng.
Nhưng số báo hôm qua bán chạy quá, chưa đến trưa, 30.000 bản báo biếu
không đã hết sạch sành sanh.