Đúng là báo biếu không thì dễ hết, nhưng hiệu quả mang lại là không thể phủ
nhận. Từ hôm qua đến nay, dù là bản tin giải trí trên TV hay trang nhất các báo
lá cải, đâu đâu cũng bàn tán về vụ Ôn Vinh Sinh “đổ vỏ”.
Sáng nay Hoàng Chí Hào đến công ty sớm, ngồi ăn sáng ở tiệm giải khát Hà Ký
dưới lầu cũng nghe mấy ông chú bà bác bàn tán xôn xao, thắc mắc sao bà tư
đến giờ vẫn chưa thấy ló mặt ra.
Hai ngày nay điện thoại của ông ta cũng reo không ngớt. Bạn cũ gọi điện chúc
mừng, hàng xóm cũ gọi điện hóng biến, thậm chí cả những phóng viên từng từ
chối lời mời giờ cũng chủ động gọi lại, ngỏ ý muốn gặp mặt nói chuyện.
Nhưng những chuyện đó chỉ là phụ. Quan trọng nhất là Báo Giải trí Đông Giang
– tờ báo ế ẩm đến mức quảng cáo thuốc cường dương cũng chẳng thèm ngó
ngàng, khiến ông ta phải cắn răng dẹp bỏ chuyên mục quảng cáo suốt hai
năm bốn tháng nay – hôm nay cuối cùng cũng nhận được điện thoại của các
nhãn hàng muốn đặt quảng cáo!
Hơn nữa không chỉ một người gọi, mà sản phẩm họ muốn quảng cáo cũng
không phải loại “ba xu” rẻ tiền.
Thật không dễ dàng gì!
“Vâng, vâng, lát nữa tôi sẽ trả lời ông sau”
Cúp điện thoại của một bên quảng cáo, Hoàng Chí Hào kích động bật dậy khỏi
ghế, nắm chặt tay đấm mạnh vào không khí một cái, làm cô con gái đang
ngồi bên cạnh giật mình ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn cha.
“Khụ khụ”
Hoàng Chí Hào ho khan hai tiếng chữa ngượng: “Con làm bài tập tiếp đi, ba vui
quá thôi”
Cô bé “dạ” một tiếng rồi cúi đầu làm bài tiếp.
Hoàng Chí Hào ngồi xuống, ghi chép thông tin nhãn hàng vừa gọi vào sổ. Ghi
xong, ông ta cầm cuốn sổ lên ngắm nghía, càng ngẫm càng thấy Ôn Nguyệt
cao tay.
Lúc trước nghe cô bảo in báo biếu không, ông ta còn tưởng cô điên. Ai ngờ cô
nắm trong tay tin tức độc quyền, tính toán đâu ra đấy cả rồi.
Hoàng Chí Hào nghi ngờ Ôn Nguyệt đã sớm dự liệu được ngày hôm nay.
So với tiền bán quảng cáo, chút tiền lỗ in ấn báo miễn phí đáng là bao? Nhìn
xem Nhật báo Đầu đề hay Tuần báo Đô thị phát hành miễn phí mà doanh thu
khủng thế nào? Họ sống khỏe là nhờ quảng cáo chứ đâu!
Đúng là con gái tỷ phú, đầu óc linh hoạt hơn người thường nhiều!
Nghĩ vậy nhưng Hoàng Chí Hào lại bắt đầu lo. Đất quảng cáo có hạn, nhiều
người muốn đặt thế này thì biết chọn ai bỏ ai?
Hơn nữa, các nhãn hàng tìm đến là vì thấy số báo này bán chạy như tôm tươi.
Lỡ số sau ế ẩm trở lại thì sao?
Lo quá đi mất!
Cũng may Hoàng Chí Hào không phải lo lâu, vì Ôn Nguyệt đã gọi điện báo
chiều nay sẽ đến bàn về số báo tiếp theo.
Nghĩ đến tin tức chấn động về tỷ phú lần trước, Hoàng Chí Hào lại phấn chấn
hẳn lên. Dù lý trí mách bảo hào môn không thể ngày nào cũng có biến căng
như thế, nhưng.
Biết đâu đấy?
Ôm hy vọng đó, khi nghe tiếng động bên ngoài, Hoàng Chí Hào vội vã chạy ra
đón, cười tít mắt: “Cô Ôn, cô đến rồi ạ?”
Ánh mắt ông ta dừng lại ở hai người đàn ông mặc vest đen lực lưỡng đứng sau
Ôn Nguyệt, ngập ngừng hỏi: “Hai vị này là?”
“Vệ sĩ của tôi, dạo này tôi đi đâu cũng sẽ mang họ theo” Ôn Nguyệt giới thiệu
qua loa rồi giới thiệu Hoàng Chí Hào và chị Phương với hai vệ sĩ.
Hoàng Chí Hào cũng gọi con gái trong phòng ra chào Ôn Nguyệt.
Con gái Hoàng Chí Hào có nét giống cha, nhưng ngũ quan tinh xảo hơn, da
trắng, mắt to tròn rất đáng yêu. Cô bé không hề sợ người lạ, chào hỏi lễ phép,
tự nhiên khiến người ta rất có thiện cảm.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-38-tin-tuc-that-gia-thieu-gia-len-bao-3.html]
Ôn Nguyệt vốn thích trẻ con đáng yêu, cô mỉm cười xoa đầu cô bé rồi cùng
Hoàng Chí Hào vào văn phòng.
Vào phòng, Hoàng Chí Hào báo cáo tiến độ công việc mấy ngày qua:
“Hai ngày nay có rất nhiều người đến xin việc, nhưng đa số là người mới. Tôi
lọc được hai người khá ổn, một người hôm nay đã theo chị Vân đi chạy tin,
người kia ngày kia sẽ đến nhận việc. Ngoài ra, người bạn tôi kể với cô lần
trước, sáng nay anh ấy gọi điện bảo nếu lương tăng 30% thì sẽ đồng ý về đây”
Hoàng Chí Hào tuy mắt nhìn người không quá xuất sắc nhưng năng lực cơ bản
vẫn có. Ôn Nguyệt nghe xong liền nói:
“Việc tuyển phóng viên bình thường ông cứ tự quyết. Còn người bạn kia của
ông từng có những bài báo chấn động nào?”
Hoàng Chí Hào liệt kê vài ví dụ. Ôn Nguyệt âm thầm hỏi hệ thống, biết được
trong đó có một tin đúng là từng gây chấn động, những tin khác tuy không quá
“hot” nhưng cũng giúp tăng doanh số báo đáng kể. Cô liền hỏi mức lương tối
thiểu đối phương yêu cầu.
Thấy có hy vọng, Hoàng Chí Hào vội báo một con số.
So với mặt bằng chung của tòa soạn, mức lương này không thấp. Nhưng xét
đến việc đối phương là phóng viên có tiếng, lại liên tục có sản phẩm chất
lượng trong mấy năm qua thì yêu cầu này cũng hợp lý.
Cân nhắc một lát, Ôn Nguyệt nói:
Thư Sách
“Được. Sau này việc tuyển dụng nhân sự với mức lương không quá gấp đôi
mức này, ông có thể tự quyết định. Nhưng tiền đề là người đó phải làm được
việc, không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng đâu nhé”
Được trao quyền lớn hơn, Hoàng Chí Hào mừng rơn, vỗ ngực cam đoan: “Cô
Ôn yên tâm, tôi nhất định sẽ kiểm duyệt kỹ càng từng người!”
“Được rồi. Ngoài ra ông tuyển thêm hai nhân viên hành chính nữa để phụ trách
việc tuyển dụng cơ bản”
“Không thành vấn đề”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Có ạ!” Hoàng Chí Hào vội lấy cuốn sổ đăng ký ra, đưa cho Ôn Nguyệt, “Đây là
danh sách các nhãn hàng gọi điện muốn đặt quảng cáo trên báo ta trong hai
ngày qua”
Ôn Nguyệt lướt qua danh sách dài đến ba trang, mức phí quảng cáo trang sau
cao hơn trang trước, cô nhướng mày: “Nhiều người liên hệ thế này cơ à?”
“Điều này chứng tỏ tầm nhìn xa trông rộng của cô,” Hoàng Chí Hào nhìn cô đầy
ngưỡng mộ, “Lúc quyết định phát báo miễn phí, chắc chắn cô đã dự liệu được
ngày này rồi phải không?”
Thực ra là không.
Lúc đó cô chỉ nghĩ chấp nhận lỗ vốn để kiếm nhiều điểm hóng biến giữ mạng
thôi, chứ có tính toán sâu xa gì đâu.
Nhưng nhìn vẻ mặt “cô đúng là thánh sống” của Hoàng Chí Hào, lời định nói ra
lại nghẹn lại ở cổ họng. Ôn Nguyệt ho khan hai tiếng, nhờ hệ thống “soi” giúp
rồi khoanh tròn vài cái tên:
“Dù sao chúng ta cũng làm báo, nhận quảng cáo linh tinh dễ làm giảm đẳng
cấp tờ báo, độc giả nhìn vào cũng phản cảm. Ông cứ liên hệ trước với mấy
nhãn hàng này xem có chốt được hợp đồng không đã”