“Mọi người xem, Mommy cũng nói thế kìa!” Được mẹ chồng chống lưng, Ôn Gia
Kỳ tự tin hẳn lên, “Em biết em út xưa nay không ưa Vĩnh Khang, ghen tị vì anh
ấy cản đường thăng tiến của anh ruột em”
Trong khi Ôn Gia Kỳ bận “mách lẻo” với mẹ chồng thì sắc mặt vua tàu thủy
Lâm Quan Hoa ngày càng âm trầm. Ánh mắt ông như dao găm xoáy vào Lâm
Vĩnh Văn, khiến trán cô ta bắt đầu rịn mồ hôi.
Cuối cùng, Lâm Vĩnh Văn đánh liều nói toạc ra:
“Chuyện này đâu phải do em bịa ra, báo chí đăng đầy rồi đấy thôi! Họ bảo anh
cả vốn không phải con ruột của nhà ta. Con trai thật của mẹ cả vừa sinh ra đã
bị bà vú nuôi năm xưa đánh tráo. Người đó lớn lên ở nông thôn, gần đây mở
công ty bị phá sản nên bà vú nuôi mới tìm đến anh cả xin tiền cứu giúp”
“Cô nói linh tinh cái gì thế!” Ôn Gia Kỳ không nghe nổi nữa, “Vĩnh Khang giống
Daddy và Mommy như lột, làm sao có thể là con trai bà vú nuôi được!”
Nghe câu này, ánh mắt của mọi người thuộc phòng hai, phòng ba đều trở nên
quái dị. Cô con dâu phòng ba không kìm được lầm bầm: “Anh cả chẳng phải
nổi tiếng là không giống người nhà họ Lâm chút nào sao? Hơn nữa nếu ảnh
trên báo là thật, thì rõ ràng người con trai được Trần A Muội nuôi lớn kia mới
giống bác gái y hệt chứ?”
Từ lúc Lâm Vĩnh Văn bắt đầu nói toạc móng heo, Thiệu Minh Châu đã cảm
thấy mình như đang lạc vào cơn ác mộng. Đến khi nghe thấy ba chữ “Trần A
Muội”, bà không nhịn được nữa, đứng bật dậy hỏi:
“Cháu vừa nói ai?”
“Dạ?” Cô con dâu phòng ba ngơ ngác, “Ai cơ ạ?”
Thư Sách
“Trần cái gì?”
Cô con dâu ấp úng: “Trần A Muội ạ?”
Trần A Muội là vú nuôi chăm sóc Thiệu Minh Châu từ nhỏ. Trong lòng bà, đó là
người còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, nên khi lấy chồng bà cũng mang theo bà
ta về nhà họ Lâm. Ngay cả khi bà sinh con, mọi việc chăm sóc cũng do một
tay Trần A Muội lo liệu. Bà ta quả thực có cơ hội tráo đổi đứa trẻ.
Hơn nữa Thiệu Minh Châu nhớ rõ, trước khi bà sinh con, Trần A Muội cũng vừa
có một đứa cháu nội. Lúc đó bà ta vì chăm sóc bà mà không về quê lo cho con
dâu sinh nở, khiến bà vô cùng cảm động, còn cho riêng một khoản tiền lớn để
bà ta thuê người và tìm bệnh viện tốt.
Sau khi bà sinh con không lâu, Trần A Muội bảo con dâu bỏ đi theo trai, đứa
cháu nhỏ bơ vơ không ai chăm sóc nên xin nghỉ việc về quê.
Bà tuy luyến tiếc nhưng cũng không thể ích kỷ bắt người ta bỏ mặc cháu ruột,
nên đã đồng ý. Bà định mua cho bà ta một căn nhà để an cư lạc nghiệp nhưng
bà ta nhất quyết không nhận, rồi bế cháu đi biệt tích mấy chục năm nay không
một tin tức.
Chuyện Trần A Muội rời đi đã là chuyện của hơn ba mươi năm trước. Khi đó
đừng nói đến con dâu phòng ba, ngay cả vợ hai, vợ ba của chồng bà cũng
chưa bước chân vào cửa. Người làm trong nhà cũng chỉ còn vài người già cả là
nhớ mang máng, nhưng họ đều là người thân tín của bà, không đời nào đem
chuyện này đi kể với người của phòng hai, phòng ba.
Vậy tại sao người phòng ba lại biết cái tên này?
Càng nghĩ Thiệu Minh Châu càng thấy lạnh sống lưng, sắc mặt dần trở nên
trắng bệch.
Ôn Gia Kỳ không nhận ra sự bất thường của mẹ chồng, thấy bà im lặng thì
tưởng bà bị người khác lừa gạt, vội vàng nói:
“Mommy đừng có tin lời bọn họ! Họ chỉ mong phòng cả chúng ta xào xáo thôi!
Đám paparazzi thất đức thế nào Mommy lạ gì, đây đâu phải lần đầu chúng nó
bịa đặt! Hơn nữa, biết đâu chuyện này có kẻ đứng sau giật dây đấy”
Vừa nói cô ta vừa liếc xéo người của phòng hai, phòng ba, ám chỉ chính họ là
kẻ chủ mưu.
Thấy vẻ mặt đó của cô ta, con trai phòng ba không nhịn được nữa:
“Chị dâu cả, chị đừng có ngậm máu phun người. Bà chủ tòa soạn đăng tin
này là em gái ruột của chị đấy, chả liên quan gì đến bọn em sất”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-42-tra-loi-phong-van-2.html]
Ôn Gia Kỳ nhất thời chưa load kịp: “Em gái ruột của tôi? Ai?”
“Ôn Nguyệt chứ ai,” Lâm Vĩnh Văn cũng hùa theo châm chọc, “Hôm qua chị
chẳng vừa về nhà mẹ đẻ chửi nhau với nó vì nó tung tin bêu riếu cha chị đấy
thôi, nhanh quên thế?”
Lâm Quan Hoa và Thiệu Minh Châu không biết chuyện này, đồng loạt nhìn về
phía Ôn Gia Kỳ.
Lâm Vĩnh Khang – kẻ vẫn luôn cúi gằm mặt từ khi nghe Lâm Vĩnh Văn thuật lại
nội dung bài báo vì sợ bị lộ tẩy – khi biết người phanh phui thân thế của hắn là
Ôn Nguyệt, bỗng ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Ôn Gia Kỳ nghiến răng
nghiến lợi:
“Tại sao người nhà em lại muốn hại anh như thế hả?!”
Ôn Gia Kỳ luống cuống, vội vàng nắm lấy tay chồng: “Em không biết mà!”
Nhưng Lâm Vĩnh Khang hất tay cô ta ra, gào lên:
“Không biết thì về mà hỏi! Đi mà điều tra! Chúng ta là vợ chồng, có phúc cùng
hưởng có họa cùng chịu, em có hiểu không hả?”
“Em biết rồi!” Ôn Gia Kỳ chợt lóe lên một ý nghĩ, khuôn mặt dần trở nên méo
mó, “Nó muốn mượn chuyện của anh để đả kích em, làm lung lay vị thế của
phòng hai trong lòng Daddy, nó muốn tranh giành gia sản!”
Càng nói Ôn Gia Kỳ càng tin chắc vào suy luận của mình, không thể ngồi yên
được nữa, cô ta đứng phắt dậy:
“Em sẽ về tìm Daddy làm chủ ngay bây giờ. Vĩnh Khang, Mommy, mọi người
yên tâm, con nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mọi người!”
Nói xong, mặc kệ phản ứng của mọi người trong phòng, Ôn Gia Kỳ giậm gót
giày “cộp cộp” lao thẳng ra ngoài.
Xe vừa ra khỏi cổng, đám phóng viên chực chờ sẵn bên ngoài lập tức ùa tới
vây kín, tranh nhau giơ micro hỏi tới tấp:
“Cô Ôn, xin hỏi cô nghĩ sao về tin tức sáng nay?”
“Chồng cô có thật sự là thiếu gia giả bị tráo đổi không? Nghe nói anh ta đã lén
đi xét nghiệm ADN, cô có biết chuyện này không?”
“Báo chí đưa tin chồng cô định thuê người g·iết người diệt khẩu, anh ta có từng
tiết lộ kế hoạch này với cô không?”
“Nếu chồng cô bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cô sẽ chọn sát cánh bên anh ta hay ly
hôn?”
Dù đã đóng kín cửa kính xe nhưng tiếng la hét của đám phóng viên vẫn lọt vào
tai, khiến tâm trí Ôn Gia Kỳ càng thêm rối loạn.
Cuối cùng, cô ta đạp phanh gấp, mở cửa bước xuống xe.
Thấy cô ta bước ra, đám phóng viên đang vây quanh cửa xe liền lùi lại một
chút, nhưng rất nhanh lại ào lên, nhao nhao lặp lại những câu hỏi vừa rồi. Chỉ
đến khi Ôn Gia Kỳ giơ tay ra hiệu, quát lớn:
“Im lặng! Tất cả im lặng cho tôi!”
Vụ “Con trưởng vua tàu thủy bị đánh tráo” là tin tức chấn động, nên cánh
truyền thông có mặt ở đây không chỉ có báo lá cải giải trí mà còn có cả những
tờ báo chính thống uy tín như Minh Báo, Thương Báo Hương Giang, Nhật Báo
Đô Thị cùng ban thời sự của các đài truyền hình lớn. Phóng viên được cử đi
đều là những tay lão luyện.
Thấy Ôn Gia Kỳ có thái độ hợp tác, họ biết sắp có biến nên lập tức im phăng
phắc, chờ đợi “bom tấn” nổ ra.