Hơn nữa, nhìn thái độ dứt khoát của vợ chồng vua tàu thủy, e rằng sau khi ra
tù, Lâm Vĩnh Khang khó mà có cửa quay lại nhà họ Lâm. Tương lai, dù không
đến mức c·hết đói đầu đường xó chợ, nhưng chắc chắn hắn sẽ không bao giờ
còn được hưởng cuộc sống tiêu tiền như nước nữa.
Đối với Ôn Nguyệt, mối nguy hiểm tiềm tàng từ Lâm Vĩnh Khang coi như đã
được giải trừ.
..
Tâm trạng của Ôn Vinh Sinh lúc này lại chẳng mấy vui vẻ.
Dù biết những người đàn bà vây quanh mình không ai đơn thuần, và ông ta
cũng chẳng đặt nặng tình cảm với họ, nhưng nghĩ đến việc bị người đàn bà
mình nuôi, lấy tiền của mình đi nuôi trai bao suốt gần chục năm, lại còn trơ
mắt nhìn ông ta nuôi con tu hú ngần ấy thời gian, ông ta cảm thấy cục tức này
cứ nghẹn ứ ở cổ họng.
Dù đã cho người đánh gãy một chân của Tiền Gia Minh, vét sạch tài khoản
của Chu Bảo Nghi, rồi tống khứ đôi gian phu dâm phụ cùng đứa con hoang kia
lên tàu sang Nam Á, cơn giận trong lòng ông ta vẫn chưa nguôi ngoai.
Vì thế, sau khi nhìn con tàu chở ba người họ rời bến, Ôn Vinh Sinh không về
công ty mà lên du thuyền ra khơi câu cá để xả stress.
Câu cá quả thực giúp ông ta giải tỏa được phần nào. Nửa ngày trôi qua, tâm
trạng ông ta đã khá lên nhiều. Nào ngờ, chưa kịp rời thuyền lên bờ, ông ta lại
nhận được tin dữ: Con rể cả của ông ta bị cảnh sát bắt vì nghi ngờ thuê người
g·iết người!
Chưa hết, ông ta còn bàng hoàng biết được chàng rể quý, người thừa kế tương
lai của gia tộc hào môn, thực chất chỉ là một thiếu gia giả mạo, tu hú chiếm tổ,
con ruột của một gã bảo vệ quèn!
Và “kẻ tội đồ” phanh phui mọi chuyện lại chính là tờ báo thuộc sở hữu của con
gái thứ hai của ông ta, với lý do được đồn đoán là tranh giành gia sản!
Thật là thảm họa!
Chưa kịp ra khỏi bến tàu, ông ta lại nhận được cuộc gọi của con gái cả. Trong
điện thoại, nó khóc lóc thở không ra hơi, đầu tiên là tố cáo Lâm Vĩnh Khang lừa
đảo, sau đó tuyên bố muốn ly hôn, cuối cùng đòi ông ta phải đứng ra làm chủ,
dạy cho Ôn Nguyệt một bài học nhớ đời.
Ôn Vinh Sinh nghe mà mặt đen như đít nồi, chẳng thèm đáp lời đã dập máy.
Trong lòng tuy bực bội, nhưng Ôn Gia Kỳ dù sao cũng là con gái ruột, không
thể bỏ mặc. Vì thế sau khi cúp máy, Ôn Vinh Sinh vẫn bảo tài xế: “Về nhà ở
lưng chừng núi”
Trở lại biệt thự số 36 Bạch Gia đạo, vừa xuống xe, Ôn Vinh Sinh đã bị Ôn Gia Kỳ
lao ra ôm chặt cánh tay. Ông ta cúi đầu nhìn xuống, suýt thì ngất xỉu khi thấy
con gái với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, miệng há to như chậu máu, khóc
lóc ầm ĩ.
May mà đang là ban ngày, chứ nếu là ban đêm nhìn thấy khuôn mặt này, chắc
ông ta đứng tim mà c·hết mất.
Nghe Ôn Gia Kỳ lặp lại bài ca khóc lóc y hệt trong điện thoại, Ôn Vinh Sinh
nhíu mày quát:
Thư Sách
“Được rồi, tình hình ta biết cả rồi. Đừng có khóc nữa, chú ý hình tượng chút đi”
Trần Bảo Cầm đi theo sau nghe vậy vội vàng sai quản gia Hứa đưa Ôn Gia Kỳ
đi rửa mặt chỉnh trang lại.
Ôn Vinh Sinh đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần một
lúc lâu mới hỏi:
“Rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện thế nào, bà kể lại chi tiết cho tôi nghe”
“Sự việc là như thế này”
Nghe Trần Bảo Cầm kể xong, Ôn Vinh Sinh hỏi: “Vậy là hiện tại đã xác định
Lâm Vĩnh Khang không phải con ruột nhà họ Lâm?”
“Cơ bản là chắc chắn rồi, giờ chỉ đợi kết quả xét nghiệm ADN thôi” Trần Bảo
Cầm sắc mặt khó coi. Bà ta tính toán cả đời, ngàn tính vạn tính cũng không
ngờ Lâm Vĩnh Khang lại là hàng giả!
Biết thế này, lúc trước bà ta đã chẳng gả con gái cho hắn!
Ôn Vinh Sinh cũng nghĩ đến điều đó, day day trán hỏi: “Thế giờ Gia Kỳ muốn ly
hôn à?”
“Đương nhiên là phải ly hôn rồi!” Ôn Gia Kỳ vừa rửa mặt xong bước ra, xen vào.
Ngày thường cô ta rất điệu đà, nhưng lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà son
phấn, để mặt mộc ngồi xuống sô pha, “Không chỉ ly hôn, nhà họ Lâm còn phải
bồi thường cho con nữa!”
“Bồi thường?” Ôn Vinh Sinh ngạc nhiên.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-50-su-that-phoi-bay-5.html]
Ôn Gia Kỳ nói như lẽ đương nhiên: “Chứ sao nữa! Lúc trước con gả cho đại
thiếu gia nhà họ Lâm cơ mà! Mới cưới nhau được mấy năm, Lâm Vĩnh Khang
đã biến thành hàng giả! Họ bồi thường cho con là đúng rồi còn gì?”
Ôn Vinh Sinh nghe mà suýt nghẹn, mắng thẳng mặt:
“Mày bị điên rồi à? Mày tỉnh táo lại đi! Mày với thằng Vĩnh Khang là tự do yêu
đương! Giờ nó bị chứng minh không phải con ruột, nhà họ Lâm không đòi lại
sính lễ là may rồi, mày còn đòi bồi thường?”
“Dựa vào cái gì mà đòi lại sính lễ? Đó là tiền của con!” Ôn Gia Kỳ gân cổ lên
cãi, “Nếu nhà họ Lâm không nhận thằng Vĩnh Khang làm đại thiếu gia, thì con
thèm vào mà yêu đương với nó chắc? Đây là lỗi của nhà họ Lâm!”
Ôn Vinh Sinh lười đôi co với đứa con gái não ngắn này, cười khẩy:
“Được, mày thấy họ sai thì mày tự đi mà đòi, đừng lôi tao vào làm mất mặt!”
“Daddy!”
Ôn Vinh Sinh mặc kệ Ôn Gia Kỳ, đứng dậy đi thẳng vào thư phòng. Nhưng ông
ta vào chưa được bao lâu thì Trần Bảo Cầm cũng lẻn vào theo.
Nhìn thấy bà ta, sắc mặt Ôn Vinh Sinh không tốt chút nào: “Bà vào đây làm gì?
Cũng muốn tôi đi đòi nhà họ Lâm giải thích à?”
Trần Bảo Cầm đi vòng ra sau lưng Ôn Vinh Sinh, vừa bóp vai cho ông ta vừa
nhẹ nhàng nói:
“Em biết mình khó xử. Hơn nữa trong chuyện này nhà họ Lâm cũng là nạn
nhân, mình sang đó đòi hỏi thì không hợp lý lắm”
“Coi như bà còn biết điều” Ôn Vinh Sinh nhắm mắt hưởng thụ.
“Mình cũng đừng trách con bé Gia Kỳ. Nó gặp phải biến cố lớn như vậy, trong
lòng chắc chắn rất khó chịu, suy nghĩ tiêu cực là điều khó tránh khỏi” Trần
Bảo Cầm thở dài, “Nói cho cùng, chuyện này xảy ra quá đột ngột. Nếu chúng ta
biết tin trước, bàn bạc kỹ lưỡng với nhà họ Lâm thì có lẽ đã không đến nông
nỗi này”
Ôn Vinh Sinh vẫn nhắm mắt, không nói gì.
Trần Bảo Cầm cúi xuống quan sát sắc mặt ông ta, nhưng không nhìn ra biểu
cảm gì, đành tiếp tục bóng gió:
“Haizz, trước kia nhà họ Lâm với nhà ta cũng gọi là thông gia tốt đẹp. Giờ xảy
ra chuyện này, e là sau này khó nhìn mặt nhau. Tuy hai nhà không cạnh tranh
trực tiếp nhiều, nhưng nếu quan hệ tốt thì khi bên nào gặp khó khăn, bên kia
chắc chắn sẽ ra tay tương trợ. Về sau. e là khó rồi”
Ôn Vinh Sinh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Bảo Cầm: “Rốt cuộc bà
muốn nói cái gì?”
“Em” Trần Bảo Cầm cắn môi, quyết tâm nói, “Em biết em không phải mẹ ruột
của A Nguyệt, không nên nói xấu con bé trước mặt mình, nói nhiều lại mang
tiếng chia rẽ tình cảm cha con”
Trần Bảo Cầm đưa tay lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào:
“Nhưng hôm nay em thực sự thấy bất bình thay cho mình. Người ngoài chỉ
thấy mình hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng em biết mình đi đến ngày
hôm nay vất vả thế nào. Cho nên khi gặp các phu nhân nhà khác, em luôn thận
trọng từng lời nói cử chỉ, sợ đắc tội người ta làm ảnh hưởng đến việc làm ăn
của mình. Nhưng A Nguyệt thì sao? Chuyện lớn tày trời như vậy, nó chẳng nói
với mình một tiếng đã tung hê lên báo. Chuyện này là thật thì còn đỡ, chứ nhỡ
là tin vịt thì đắc tội với người ta biết bao nhiêu mà kể!”