Ôn Vinh Sinh nói: “Chắc không đến mức thế đâu, A Nguyệt trong lòng tự có
tính toán”
“Nó có tính toán đến mấy thì cũng đâu phải tự mình đi chạy tin tức. Nhỡ có lần
nào bị người ta dùng tin giả lừa gạt thì sao?” Trần Bảo Cầm mạnh dạn phỏng
đoán, “Hoặc là, nó tra được ông bạn đại gia nào của mình có vấn đề, rồi bất
chấp tất cả tung hê lên, sau này mình còn làm ăn với người ta thế nào?”
Ôn Vinh Sinh mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói gì.
Trần Bảo Cầm thấy vậy, biết mục đích của mình đã đạt được, không nói thêm
nữa mà buông vai Ôn Vinh Sinh ra, kiếm cớ rời khỏi thư phòng.
Còn Ôn Vinh Sinh ngồi một mình trong thư phòng gần nửa tiếng, cuối cùng
cũng gọi điện cho Ôn Nguyệt, bảo cô tối nay đưa Dịch Hoài về nhà ăn cơm.
Nói là ăn cơm, nhưng cả Ôn Nguyệt và hệ thống đều hiểu rõ, đây là bữa “Hồng
Môn Yến” để hưng sư vấn tội.
Tuy nhiên Ôn Nguyệt không hề do dự, sảng khoái đáp: “Được thôi, để con gọi
cho anh ấy”
Cúp máy xong, cô gọi ngay cho Dịch Hoài kể chuyện này.
Rõ ràng Dịch Hoài cũng đang theo dõi sát sao sự việc, anh tỏ ra rất tâm lý:
“Nếu em không muốn về ăn cơm, anh có thể lấy cớ công ty bận việc”
“Em muốn về ăn cơm mà”
“Chắc chắn chứ?”
Thư Sách
Ôn Nguyệt kiên định: “Chắc chắn 100%”
Làm sai mới sợ bị hỏi tội, chứ trong vụ phanh phui thiếu gia giả này cô có sai
chỗ nào đâu?
Cô công bố sự thật, ngăn chặn tội ác, cảnh sát gọi điện mời cô đi nhận bằng
khen “Công dân tốt” cô còn chẳng ngán, thì có gì mà không dám về nhà họ Ôn
ăn bữa cơm?
..
Về khoản ăn uống, nhà họ Ôn đúng là hơn hẳn nhà họ Dịch.
Không phải là tay nghề đầu bếp hơn kém nhau, mà là ở độ chịu chi. Nhà họ Ôn
sống xa hoa, nguyên liệu toàn loại thượng hạng đắt tiền, đến rau củ cũng phải
là loại hữu cơ tự nhiên mới chịu ăn.
Kiếp trước Ôn Nguyệt từng trải qua đủ loại “đặc sản” của các nhà ăn sinh viên,
nói chung trừ việc không chịu được ăn đồ Tây dài ngày thì cô khá dễ nuôi,
chua cay mặn ngọt gì cũng chơi tất.
Thế nên bữa cơm này cô ăn rất vui vẻ.
Chỉ là cô vui bao nhiêu thì hai mẹ con ngồi đối diện lại khó chịu bấy nhiêu. Đặc
biệt là Ôn Gia Kỳ, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, thi thoảng lại nở nụ
cười hả hê đầy ẩn ý, nhìn qua là biết đầu óc có vấn đề.
Nhìn chung, bữa cơm diễn ra khá yên bình. Ăn xong, Ôn Gia Kỳ nhìn Ôn Vinh
Sinh với vẻ mặt đầy mong đợi. Nhưng người ông ta gọi không phải Ôn Nguyệt,
mà là Dịch Hoài:
“Con vào thư phòng với ba một lát”
Nói xong, hai người đứng dậy rời phòng ăn.
Ôn Gia Kỳ không kìm được tính nóng nảy, thấy thế liền sốt ruột quay sang gọi
mẹ: “Mommy!”
Trần Bảo Cầm không để ý đến con gái mà quay sang Ôn Nguyệt: “Chúng ta ra
phòng khách ngồi một lát nhé?”
Ôn Nguyệt mỉm cười: “Không cần đâu ạ, con sợ Daddy và A Hoài nói chuyện
xong lại không tìm thấy con”
Nhìn bóng lưng Ôn Nguyệt đi ra khỏi phòng ăn, Ôn Gia Kỳ khó hiểu hỏi: “Nó có
ý gì thế? Daddy còn định nói chuyện với nó nữa à?”
Tuy Ôn Gia Kỳ là con ruột, nhưng Trần Bảo Cầm phải thừa nhận về khoản IQ thì
Ôn Nguyệt ăn đứt con bà ta. Bà ta bất lực nói:
“Chắc là vậy. Con về phòng đi, đừng xen vào chuyện này nữa”
“Tại sao?” Ôn Gia Kỳ bất mãn, cô ta còn muốn xem kịch hay mà.
Trần Bảo Cầm lườm con gái một cái: “Bảo về thì về đi! Hỏi lắm thế!” Nói xong
bà ta cũng bỏ ra ngoài, để lại Ôn Gia Kỳ tức tối đập bàn.
Lúc này, cuộc nói chuyện trong thư phòng diễn ra không mấy vui vẻ. Nguyên
nhân cũng đơn giản: Ôn Vinh Sinh tính toán quá kỹ.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-51-su-that-phoi-bay-6.html]
Leo lên được vị trí như ngày hôm nay, khả năng nhìn người của Ôn Vinh Sinh
không hề tầm thường. Chỉ mới tiếp xúc với Ôn Nguyệt một lần, ông ta đã nhận
ra cô con gái này ngày càng khó đối phó.
Lần trước ông ta nhượng bộ phần lớn là nể mặt Dịch Hoài, nhưng nếu Ôn
Nguyệt vẫn giữ cái nết cũ thì còn lâu ông ta mới chịu móc hầu bao.
Là một người cha, ông ta đương nhiên vui khi thấy con gái mình thay đổi tích
cực.
Là một “lão tra nam” lăn lộn tình trường bao năm, Ôn Vinh Sinh thừa hiểu đàn
ông đều một giuộc như nhau. Dịch Hoài giờ nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng
mười năm, hai mươi năm nữa thì sao?
Ôn Nguyệt phải tự lập được, thì sau này dù Dịch Hoài có thay đổi, cô vẫn có
thể sống tốt.
Không như Ôn Gia Kỳ, nhìn thì hổ báo cáo chồn nhưng thực chất cuộc sống rối
như tơ vò, nếu không có nhà họ Ôn chống lưng thì đời nó đã nát như tương bần
rồi.
Nhưng chính cái tính cách ương ngạnh này của Ôn Nguyệt lại khiến Ôn Vinh
Sinh cảm thấy đau đầu khi quyết định nói chuyện với cô.
Con bé này mềm không chịu, cứng cũng không ưa, nhất là trước mặt người cha
ruột như ông. Nếu ông trực tiếp nói chuyện này với nó, rất có thể sẽ phản tác
dụng.
Cân nhắc kỹ lưỡng, Ôn Vinh Sinh nghĩ đến Dịch Hoài.
Đương nhiên, ông không thể trực tiếp ra lệnh cho Dịch Hoài phải xử lý chuyện
này.
Tuy mang danh bố vợ con rể, nhưng Dịch Hoài không có nghĩa vụ phải nghe
lệnh ông. Huống hồ Dịch Thịnh những năm gần đây phát triển như vũ bão nhờ
thị trường Đại Lục, quy mô đã khác xưa rất nhiều.
Nếu ba năm trước còn có người cho rằng Dịch Hoài trèo cao khi lấy Ôn Nguyệt,
thì giờ đây chẳng ai nghĩ thế nữa. Thậm chí nhiều lão cáo già trên thương
trường khi nhắc đến cuộc hôn nhân này đều khen Ôn Vinh Sinh nhanh tay lẹ
mắt.
Con rể vàng như thế, ai mà chẳng muốn?
Dù Ôn Vinh Sinh là tỷ phú, khi cư xử với Dịch Hoài cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Có thể coi anh như con cháu trong nhà để thân thiết, nhưng tuyệt đối không
thể lên mặt bề trên mà chỉ tay năm ngón.
Tóm lại là phải giữ thái độ chừng mực, cao quá dễ gây bất mãn, thấp quá lại bị
coi thường.
Vì vậy vào thư phòng, Ôn Vinh Sinh chọn cách hỏi dò: “Chuyện tin tức hôm nay
con biết rồi chứ?”
Dịch Hoài gật đầu: “Con biết”
Ôn Vinh Sinh tiếp tục: “Con nghĩ sao về chuyện này?”
Dịch Hoài trầm ngâm một lát rồi đáp: “Con rất vui vì A Nguyệt có việc mình
Câu trả lời này hoàn toàn trái ngược với mong muốn của Ôn Vinh Sinh. Ông ta
cau mày, lựa lời hỏi:
“Con không lo lắng nếu A Nguyệt cứ tiếp tục làm bừa thế này sẽ đắc tội hết
đám hào môn Hương Giang, ảnh hưởng đến việc làm ăn của con sao?”
Dịch Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao ba lại nghĩ như vậy ạ?”
“Hả?”
“Nhìn vào hai vụ tin tức lớn mà A Nguyệt đưa tin từ khi tiếp quản tòa soạn, con
không thấy cô ấy làm bừa chút nào. Sự thật đã chứng minh những tin tức đó
đều là thật, hành động của cô ấy chỉ là tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cơ bản
của người làm báo. Còn về việc đắc tội hào môn Hương Giang”