Dịch Hoài tạm dừng một lát rồi hỏi: “Cha có trách tội A Nguyệt không ạ?”
Ôn Vinh Sinh chối đây đẩy: “Đương nhiên là không rồi!”
“Con nghĩ cũng phải,” Dịch Hoài tỏ vẻ thấu hiểu, “Nếu không nhờ A Nguyệt vạch
trần chuyện của bà tư, e là đến giờ cha vẫn bị người ta dắt mũi, nuôi con tu hú
mà cứ tưởng con mình”
Cơ mặt Ôn Vinh Sinh giật giật, nhưng ông ta im lặng không nói gì.
Dịch Hoài tiếp tục: “Còn chuyện hôm nay, con tin nhà họ Lâm cũng sẽ không
trách A Nguyệt đâu. Nếu không có cô ấy, họ vẫn tiếp tục nuôi dưỡng con trai
của kẻ thù như con đẻ. Đến lúc phát hiện ra sự thật thì có khi con trai ruột của
họ đã thành tro bụi rồi”
Những điều Dịch Hoài nói, Ôn Vinh Sinh đương nhiên hiểu. Lúc trước ông ta
cũng nói y hệt với Trần Bảo Cầm. Nhưng điều ông ta lo lắng là về sau.
Thư Sách
Hào môn nào mà chẳng có chuyện xấu xa?
Cứ cái đà ba ngày Ôn Nguyệt lại tung hê một chuyện thế này, ông ta e rằng
chẳng bao lâu nữa, giới hào môn Hương Giang sẽ bị con gái ông ta đắc tội
sạch sành sanh.
Nghe Ôn Vinh Sinh than phiền, Dịch Hoài trầm ngâm một lát rồi nói:
“Con cho rằng đây chỉ là suy đoán của cha thôi. Biết đâu A Nguyệt chỉ tham
gia quản lý tòa soạn chứ không trực tiếp đi săn tin? Việc liên tiếp lộ tin về nhà
mình và nhà họ Lâm có thể chỉ là trùng hợp. Báo của cô ấy cũng đâu chỉ chăm
chăm vào giới hào môn Hương Giang”
“Con nói cũng có lý, nhưng trùng hợp đến hai lần liên tiếp thì hơi khó tin. Hơn
nữa theo ta được biết, trưa nay A Nguyệt trả lời phỏng vấn còn tung ra cả bằng
chứng Lâm Vĩnh Khang thuê người g·iết người,” Ôn Vinh Sinh phân tích, “Ta cho
rằng con bé không chỉ quản lý, mà ít nhất những tin tức quan trọng đều phải
qua tay nó duyệt”
Dịch Hoài im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Vậy cha tìm con nói những chuyện này là
để?”
Ôn Vinh Sinh lộ rõ mục đích: “Ta hy vọng con có thể nói chuyện nghiêm túc với
A Nguyệt”
Vẻ mặt Dịch Hoài không hề ngạc nhiên.
Thực tế, ngay từ khi bước vào thư phòng và nghe câu đầu tiên của Ôn Vinh
Sinh, anh đã đoán được ông ta đang toan tính điều gì.
Ôn Vinh Sinh nói dông dài cũng chỉ vì lo Ôn Nguyệt đắc tội người ta, nên muốn
ngăn cô làm báo. Nhưng vì biết con gái khó bảo, ông ta muốn mượn tay anh để
làm việc đó, đẩy anh ra làm bia đỡ đạn.
Bàn tính này gõ to quá, suýt thì văng cả vào mặt anh.
Anh đâu có ngốc mà đâm đầu vào chuyện bao đồng tốn công vô ích này. Vì
thế, anh dứt khoát từ chối: “Xin lỗi cha, yêu cầu này con không thể đáp ứng”
Hơn nữa, để tránh sau này Ôn Vinh Sinh lại tìm anh vì những chuyện tương tự,
không đợi ông ta mở miệng, Dịch Hoài đã giả vờ khó hiểu hỏi ngược lại:
“Thực ra con không hiểu lắm, cha rốt cuộc muốn vợ chồng con hòa thuận hay
muốn chúng con bất hòa?”
Ôn Vinh Sinh sững sờ: “Đương nhiên là ta muốn hai đứa hòa thuận rồi”
“Nếu cha muốn chúng con hòa thuận, sao lại giao cho con bài toán khó thế
này? Cha là cha cô ấy, cha phải hiểu tính cách của cô ấy chứ. Cha nghĩ nếu
con can thiệp vào sự nghiệp của cô ấy, chúng con còn có thể sống yên ổn với
nhau sao?”
Dịch Hoài cau mày ra vẻ không thể lý giải nổi: “Còn nếu cha muốn chúng con
bất hòa, thì việc gì phải cất công bắt chúng con dọn về sống chung?”
Ôn Vinh Sinh: “”
..
Sau khi vấp phải sự từ chối của con rể, Ôn Vinh Sinh đành gọi Ôn Nguyệt vào
thư phòng.
Lần này ông ta không nói chuyện lợi ích ngay, mà hy vọng dùng tình thân để
lay động cô:
huong-cang-thap-nien-90/chuong-52-su-that-phoi-bay-6.html]
“Ta biết con và Gia Kỳ cách nhau nhiều tuổi, ngày thường ít tiếp xúc, nhưng dù
sao cũng là chị em ruột thịt, ‘đánh gãy xương còn liền gân’, làm việc gì cũng
nên nể mặt nhau một chút. Như chuyện hôm nay, nếu con báo trước với gia
đình một tiếng để chị con chuẩn bị tâm lý thì có phải tốt hơn không? Nó về
nhà khóc suốt cả buổi chiều đấy”
Ôn Nguyệt thầm nghĩ: Với cái quan hệ giữa mình và Ôn Gia Kỳ thì chỉ có một
khả năng xảy ra “đánh gãy xương còn liền gân” thôi – đó là cái “gân” (Ôn Vinh
Sinh) bị đứt.
Nếu không phải còn vướng ông bố này, thì chắc chắn sau đám tang của ông
ta, ba phòng nhà họ Ôn sẽ lập tức từ mặt nhau, cả đời không qua lại.
Nhưng xét thấy Ôn Vinh Sinh đã có tuổi, nghe câu này xong khéo tức hộc máu,
Ôn Nguyệt đành nuốt ngược vào trong, chỉ nói:
“Khóc một buổi chiều thì đã sao? Nếu con không phanh phui bộ mặt thật của
Lâm Vĩnh Khang, chị ta còn phải khóc nửa đời người ấy chứ”
Ôn Vinh Sinh không tán đồng: “Không có chuyện này thì sao nó phải khóc?”
“Daddy nghĩ một kẻ vì che giấu thân thế mà dám g·iết cả bà nội ruột, sau khi
thừa kế gia sản nhà họ Lâm sẽ đối xử tốt với Ôn Gia Kỳ sao?”
Trong nguyên tác, Lâm Vĩnh Khang tất nhiên không thừa kế được nhà họ Lâm,
nhưng lời Ôn Nguyệt nói cũng chẳng sai. Sau khi mất quyền thừa kế, Lâm Vĩnh
Khang chỉ biết ăn chơi trác táng, cuộc sống của Ôn Gia Kỳ quả thực rất thê
thảm.
Đừng nói quan hệ giữa cô và Ôn Gia Kỳ không tốt, kể cả là chị em ruột cùng
mẹ đi nữa, trong chuyện này cô cũng chẳng thấy mình sai chỗ nào.
Ôn Nguyệt tiếp tục:
“Cuộc hôn nhân của Ôn Gia Kỳ và Lâm Vĩnh Khang chính là một cái hố lửa,
càng lún sâu thì thiệt hại càng lớn. Cho nên nói một cách nghiêm túc, con
chính là ân nhân cứu chị ta ra khỏi hố lửa đấy. Đương nhiên con biết chị ta xưa
nay không biết điều, chắc chắn sẽ chẳng cảm kích con đâu. Nhưng Daddy là
người thông minh mà, chị ta không phân biệt được tốt xấu thì thôi, chẳng lẽ
Daddy cũng mù quáng theo?”
Ôn Vinh Sinh có thể thừa nhận mình mù quáng sao? Đương nhiên là không!
Thế là ông ta đành cười gượng:
“Lời con nói cũng có lý, nhưng trước khi đăng báo, lẽ ra con nên nói với gia
đình một tiếng chứ?”
“Tại sao phải nói trước? Để tiện cho Ôn Gia Kỳ chạy đi mách lẻo với Lâm Vĩnh
Khang, rồi hắn thuê người xử lý con à?”
Hỏi xong, không đợi Ôn Vinh Sinh trả lời, Ôn Nguyệt nói tiếp:
“Daddy đừng bảo là chị ta sẽ không làm thế. Sự thật rành rành ra đấy mà chị
ta còn oán hận con, thử hỏi trước khi sự việc bại lộ, ai biết chị ta vì vinh hoa
phú quý mà dám làm ra chuyện gì? Daddy, con cũng là con gái của Daddy,
Daddy chắc chắn sẽ không vì chị ta mà mặc kệ con sống c·hết, đúng không?”
“Đương nhiên ta sẽ không bỏ mặc sự an toàn của con. Ta chỉ nghĩ con nên nói
trước cho ta biết để ta chuẩn bị tâm lý, tránh xảy ra tình huống như hôm nay
thôi”
“Tình huống hôm nay thế nào?” Ôn Nguyệt tự hỏi tự trả lời, “Hôm nay con phơi
bày sự thật, ngăn chặn tội ác, lại còn cứu vãn quan hệ giữa hai nhà Ôn – Lâm,
kết quả cuối cùng chẳng phải là ‘cả làng cùng vui’ sao?”
“Khoan đã?” Ôn Vinh Sinh nghi ngờ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm Ôn
Nguyệt hỏi lại từng chữ, “Con bảo con cứu vãn quan hệ hai nhà Ôn – Lâm á?”
“Đúng vậy”