Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 53: Sự thật phơi bày 7



Ôn Nguyệt gật đầu, nói như đinh đóng cột:

“Nếu con không vạch trần Lâm Vĩnh Khang, thì sau khi g·iết c·hết bà nội ruột,

bước tiếp theo hắn chắc chắn sẽ cho người thủ tiêu con trai ruột nhà họ Lâm.

Tuy nhà họ Lâm đã nuôi Lâm Vĩnh Khang bao nhiêu năm, nhưng sau khi xảy ra

chuyện tày đình này, Daddy nghĩ vợ chồng vua tàu thủy còn có thể coi hắn là

con ruột nữa không? Không đời nào! Đây là thù g·iết con đấy!”

Quan hệ giữa hai nhà Ôn – Lâm là thông gia thân thiết, Ôn Vinh Sinh đương

nhiên biết chuyện tình cảm cha con nhà họ Lâm vốn không tốt đẹp gì, ông ta

đáp: “Điều đó là dĩ nhiên”

“Hai nhà Ôn – Lâm quan hệ tốt không chỉ vì Daddy và vua tàu thủy thân thiết,

mà còn vì mối liên hôn. Nhưng nếu Lâm Vĩnh Khang thuê người g·iết người

thành công, hắn sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Lâm. Đến lúc đó, Daddy nghĩ

hai nhà còn có thể giữ được hòa khí không? E rằng muốn ‘nước sông không

phạm nước giếng’ cũng khó, nhất là nếu chuyện này xảy ra muộn vài năm nữa,

khi Ôn Gia Kỳ đã có con với hắn thì hai nhà chỉ có nước không c·hết không

ngừng”

Tuy nhà họ Ôn cũng là nạn nhân bị lừa, nhưng khi hận thù che mắt thì ai còn lý

trí mà phân tích? Huống chi Ôn Gia Kỳ và Lâm Vĩnh Khang là tự do yêu đương,

dù có bị lừa thì trách nhiệm cũng không nằm ở nhà họ Lâm.

Nếu thật sự đến bước đường cùng đó, mọi chuyện chắc chắn sẽ rối như tơ vò.

“Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nhờ có con,” Ôn Nguyệt vỗ ngực tự hào, “Nhà họ

Lâm tìm lại được con ruột, Ôn Gia Kỳ cũng chưa có thai, chỉ cần làm thủ tục ly

hôn là nhà họ Ôn có thể rũ sạch quan hệ với Lâm Vĩnh Khang. Thậm chí nếu

người nhà họ Lâm biết điều, có khi họ còn thấy áy náy với Ôn Gia Kỳ và biết ơn

con nữa ấy chứ. Daddy mà biết nắm bắt cơ hội, quan hệ hai nhà có khi còn

khăng khít hơn trước”

Khoe công xong, Ôn Nguyệt làm bộ đau lòng:

“Con vì cái nhà này mà đóng góp bao nhiêu công sức, thế mà Daddy lại trách

con không nể tình người nhà! Daddy tự nghĩ xem, thế có hợp lý không?”

Trước lý lẽ sắc bén của Ôn Nguyệt, Ôn Vinh Sinh bỗng chột dạ: “Ta cũng đâu

có nói thế”

“Sao lại không nói? Vừa rồi Daddy còn chỉ trích con không màng tình chị em

với Ôn Gia Kỳ đấy thôi!” Ôn Nguyệt giả vờ thất vọng, “Con hiểu rồi, trong lòng

Daddy thì ‘con khóc mới có kẹo ăn’. Còn loại người thật thà trung hậu, chỉ biết

cắm đầu làm việc như con thì chỉ nhận được toàn những lời chê trách thôi”

Biểu cảm của Ôn Vinh Sinh trở nên quái dị: “Mày thấy mày thật thà trung hậu,

chỉ biết cắm đầu làm việc á?”

Ôn Nguyệt không biết xấu hổ hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Ôn Vinh Sinh: “”

Thấy ông ta cạn lời, Ôn Nguyệt tiếp tục than ngắn thở dài:

“Con đau lòng quá đi mất. Con vì cái nhà này mà hy sinh hạnh phúc đi liên

hôn, rồi lại mạo hiểm tính mạng để vạch mặt Lâm Vĩnh Khang. Làm bao nhiêu

việc như thế, không được khen thưởng thì thôi, đằng này còn không bằng Ôn

Gia Kỳ nhỏ vài giọt nước mắt trước mặt Daddy. Đúng là ‘có mẹ thì con là vàng,

không mẹ con là cỏ rác'”

Nghe Ôn Nguyệt càng nói càng quá đáng, Ôn Vinh Sinh day trán bất lực: “Thế

mày muốn thưởng cái gì?”

Ôn Nguyệt lập tức ngừng bài ca con cá, cười tít mắt:

“Daddy yên tâm, con không đòi hỏi nhiều đâu. Tiền tiêu vặt tăng gấp đôi cho

con là được”

“Gấp đôi?”

“Các phòng khác đều có hai đứa con, tiền tiêu vặt và quỹ gia tộc đều được

nhận hai phần. Phòng cả giờ chỉ còn lại mỗi mình con, con lấy gấp đôi tiền tiêu

vặt thì có gì quá đáng đâu?” Ôn Nguyệt dùng chiêu “lấy lùi làm tiến”, “Tất

nhiên, nếu Daddy keo kiệt tiếc tiền thì thôi vậy. Dù sao trong mắt Daddy con

cũng chỉ là công cụ mang lại lợi ích, không xứng đáng được hưởng thụ. Con

quen rồi”

Ôn Vinh Sinh nghe không nổi nữa, giơ tay chặn lại: “Tăng tăng tăng! Ta tăng

tiền tiêu vặt cho mày, được chưa!”

“Cảm ơn Daddy!” Ôn Nguyệt lập tức rạng rỡ hẳn lên, tranh thủ hỏi luôn, “Phần

chênh lệch tháng này Daddy bảo trợ lý chuyển khoản hay viết chi phiếu cho

con ạ?”

Ôn Vinh Sinh khựng lại một chút rồi nói: “Ta sẽ bảo trợ lý chuyển khoản”

“Được ạ, vậy không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây”

Nói xong, Ôn Nguyệt đứng dậy đi thẳng ra cửa, không chút lưu luyến.

huong-cang-thap-nien-90/chuong-53-su-that-phoi-bay-7.html]

Mãi đến khi cô ra khỏi thư phòng, Ôn Vinh Sinh mới sực nhớ ra: Khoan đã,

mình gọi nó vào đây để bảo nó ngừng làm báo cơ mà? Sao việc chưa thành mà

lại còn tốn thêm một đống tiền tiêu vặt cho nó thế này?

Tuy Ôn Nguyệt mới dọn về sống chung được ba ngày, nhưng cô đã nắm rõ lịch

trình sinh hoạt của Dịch Hoài.

Anh có nếp sống cực kỳ quy luật: ngày nào cũng dậy lúc hơn 5 giờ, chạy bộ

khoảng nửa tiếng đến một tiếng, sau đó tắm rửa và ăn sáng lúc 7 giờ, thường

rời nhà vào khoảng 7 rưỡi.

Buổi trưa để tiết kiệm thời gian, anh ăn luôn ở công ty. Buổi tối thì tùy tình

hình, khi không bận sẽ về đúng giờ, còn khi bận rộn thì không biết chừng, về

sau 10 giờ đêm cũng là chuyện thường.

Nhưng dù có về sớm, anh cũng sẽ làm việc trong thư phòng đến hơn 9 giờ tối.

Thư Sách

Hôm qua cũng vậy, hơn 7 giờ anh về đến nhà, ăn cơm xong là chui tọt vào thư

phòng. Hơn 9 giờ Ôn Nguyệt xuống lầu uống nước thì gặp anh đi lên, hai người

chào hỏi xã giao dăm ba câu rồi ai làm việc nấy.

Hôm nay bị Ôn Vinh Sinh gọi về sớm, Ôn Nguyệt tưởng Dịch Hoài sẽ lại vào thư

phòng làm việc tiếp như hai hôm trước. Đang định nói “Em về phòng đây” thì

cô nghe thấy anh hỏi: “Nói chuyện chút nhé?”

Ôn Nguyệt sững sờ, phản xạ nhìn về phía Dịch Hoài, không biết giữa họ có gì

để nói.

Nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô sực nhớ: À, đúng là có chuyện để nói thật.

Giống như Ôn Vinh Sinh vậy, hôm nay ông ta tìm cô nói chuyện đâu phải vì lo

lắng ảnh hưởng đến quan hệ với nhà họ Lâm. Đương nhiên là không!

Dù sao ông ta cũng là tỷ phú Hương Giang, nắm trong tay toàn những ngành

nghề “sạch”, dòng tiền dồi dào. Trừ khi gặp khủng hoảng kinh tế quy mô lớn,

chứ bình thường ông ta chẳng bao giờ phải đi cầu cạnh ai.

Kể cả quan hệ với nhà họ Lâm có căng thẳng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến

ông ta.

Nguyên nhân thực sự khiến ông ta tìm Ôn Nguyệt nói chuyện là vì qua hai vụ

việc gần đây, ông ta nhận ra cô đang chĩa mũi dùi vào giới hào môn. Ông ta lo

cô cứ bóc phốt kiểu này sẽ đắc tội với quá nhiều người.

Ôn Nguyệt đắc tội một người, ông ta có thể không quan tâm. Nhưng nếu cô

đắc tội mười người thì sao?

Dù là tỷ phú, ông ta cũng không chịu nổi việc bị nhiều người như thế ghim thù

hận sau lưng!

Ôn Vinh Sinh nghĩ được đến đó, lo lắng đến thế, chẳng lẽ Dịch Hoài lại không

nghĩ ra, trong lòng không chút lo lắng nào sao?

Ôn Nguyệt cho rằng khả năng đó rất thấp. Cô cảm thấy tám phần mười Dịch

Hoài tìm cô là để nói chuyện này, trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ.

Trong hai vụ tin tức kia, đối tượng cô bóc phốt nhìn qua thì có vẻ là hào môn,

nhưng thực chất cả Chu Bảo Nghi và Lâm Vĩnh Khang đều có nền tảng rất yếu,

chỉ cần một cú “bóc phốt” là có thể khiến họ trắng tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.