Ban đầu, Ôn Nguyệt định từ chối thẳng thừng. Nhưng khi nghe Ôn Vinh Sinh
khoe khoang về chàng rể tương lai, tai cô như dựng đứng.
Theo lời ông già, anh chàng này tuy không phải con trưởng, nhưng năng lực
xuất chúng, năm ngoái còn phát hiện ra cả một mỏ vàng ở một nước châu Phi
nào đó.
Anh ta rất “hào sảng”, sẵn sàng chia sẻ cơ hội làm giàu với bạn bè. Nghe đâu
nhiều phú nhị đại ở Hương Giang đã rót vốn đầu tư vào mỏ vàng của anh ta và
nhận cổ tức đều đặn hàng tháng.
Ôn Vinh Sinh nghe bùi tai lắm, nhưng vẫn còn chút lấn cấn, nên muốn Dịch
Hoài đến thẩm định xem dự án này có ngon ăn thật không.
Đầu tư mỏ vàng ư? Nghe thì có vẻ hoành tráng, nhưng sao cái mô hình này
quen thế nhỉ? Nếu khoác thêm cái vỏ bọc công nghệ 4.0 vào thì đây đích thị là
mô hình P2P (cho vay ngang hàng) lừa đảo điển hình rồi còn gì!
Ôn Nguyệt hứng thú ngay tắp lự. Kịch hay thế này bỏ lỡ thì phí quá, cô đồng ý
về ăn cơm ngay lập tức.
“Cô Hai, cậu Dịch”
Vừa xuống xe, quản gia Hứa đã đon đả ra đón.
Ôn Nguyệt gật đầu chào rồi hỏi ngay: “Bạn trai của chị cả đến chưa?”
“Dạ, cậu Lương vừa đến được mười phút. Hiện đang cùng cô cả trò chuyện với
bà hai trong phòng khách”
“Daddy vẫn chưa về ạ?”
“Vâng, ông chủ vẫn chưa về”
“Được rồi, vậy tôi vào chào chị cả một tiếng”
Quản gia Hứa vâng dạ rồi dẫn hai người đi về phía phòng khách.
Phòng khách nằm ở phía bên kia hành lang, có cửa sổ sát đất nhìn thẳng ra
Vịnh Victoria thơ mộng.
Khi Ôn Nguyệt bước vào, một người đàn ông mặc vest bảnh bao đang đứng
bên cửa sổ, giọng trầm ngâm đầy cảm xúc:
“Trước khi đến Hương Giang, anh đã nghe danh cảnh đẹp của Vịnh Victoria.
Luôn ao ước được một lần ngồi du thuyền thưởng ngoạn. Tiếc là gia đình quản
lý chặt quá, A Nam bọn họ cứ kè kè bên cạnh, làm anh chẳng tìm được cơ hội
nào để du ngoạn đêm trên cảng cả”
Ôn Gia Kỳ ngây thơ hỏi: “Việc du ngoạn đêm trên cảng thì liên quan gì đến
chuyện gia đình quản lý chặt?”
Nghe đoạn đối thoại “thiểu năng” này, Ôn Nguyệt không nhịn được, bật cười
thành tiếng.
Ôn Gia Kỳ quay phắt lại, thấy Ôn Nguyệt thì nhíu mày khó chịu. Nhưng liếc
sang người đàn ông bên cạnh, cô ta lại ưỡn ngực tự đắc, khoác tay bạn trai
rồi hất hàm hỏi: “Cô cười cái gì?”
【 Ting —— Phát hiện dưa! 】
Đúng như dự đoán, ngay khi gã bạn trai quay lại, hệ thống báo động vang lên.
Ôn Nguyệt chưa vội “ăn dưa”, cô thong thả bước vào phòng, giải thích hộ: “Nếu
em không hiểu sai, thì ý anh nhà đây là muốn đi phà Thiên Tinh qua lại hai bờ
sông, hoặc là ‘chịu chơi’ hơn chút nữa thì mua vé du lịch cảng sâu mấy tiếng
đồng hồ ấy mà”
Ôn Gia Kỳ vẫn ngơ ngác: “Phà Thiên Tinh là cái gì?”
Ôn Nguyệt mỉm cười: “Là phà công cộng chạy qua lại giữa hai bờ cảng
Victoria, mua vé rẻ bèo là đi được ngay ấy mà”
Ôn Gia Kỳ – cô tiểu thư chưa bao giờ đặt chân lên phương tiện công cộng –
cuối cùng cũng hiểu ra. Cô ta nhíu mày nhìn bạn trai: “Anh không thuê du
thuyền riêng được à? Sao lại phải đi mấy cái tàu công cộng rẻ tiền đó?”
Bị chất vấn, gã đàn ông vẫn giữ vẻ mặt bình thản, điềm đạm giải thích:
“Anh luôn quan niệm, muốn hiểu rõ một thành phố thì phải hòa mình vào cuộc
sống của người dân bình thường. Cảnh đẹp đến mấy mà ngắm một mình cũng
thấy cô đơn. Có người đi cùng, dù chỉ là người lạ trên chuyến phà, cũng khiến
hành trình thêm phần thú vị”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-169-man-ra-mat-cua-dai-gia-nam-duong-
than-the-bi-anhtml]
Nói đoạn, hắn cúi đầu thở dài vẻ bất lực:
“Hơn nữa, lần này anh đến Hương Giang chủ yếu để du lịch giải sây, tiện thể
khảo sát thị trường đầu tư. Trước khi xin được visa dài hạn, anh không tiện
mua sắm tài sản cố định như du thuyền ở đây”
Thấy Ôn Gia Kỳ có vẻ lo lắng, hắn vội trấn an bằng giọng thâm tình: “Gia Kỳ
yên tâm, anh đã cho người lo thủ tục visa làm việc rồi. Nếu suôn sẻ, ba năm
tới anh sẽ ở lại Hương Giang, trừ khi. em chịu theo anh về ra mắt bố mẹ”
Ôn Gia Kỳ sướng rơn người, nũng nịu đấm nhẹ vào ngực hắn: “Ai thèm về ra
mắt bố mẹ anh chứ!”
Ôn Nguyệt nghe mà nổi da gà da vịt. Xuyên không đến đây cũng lâu rồi, lần
đầu tiên cô thấy bà chị chanh chua này nói giọng điệu chảy nước như vậy.
Giờ thì cô hiểu tại sao quản gia Hứa bảo có ba người trong phòng khách mà
giờ chỉ thấy hai. Chắc bà Trần Bảo Cầm chịu không nổi màn “cẩu lương” sến
súa này nên đã cao chạy xa bay rồi.
Dịch Hoài cũng ngán ngẩm, thì thầm vào tai vợ: “Chúng ta có cần đứng đây
xem phim tình cảm Quỳnh Dao nữa không?”
“Không cần”
Lời chưa dứt thì cặp đôi kia đã “thoát vai”. Ôn Gia Kỳ kéo tay bạn trai đến trước
mặt Ôn Nguyệt, giới thiệu: “Đây là bạn trai chị, Lương Dịch Thông”
Rồi quay sang Lương Dịch Thông: “Còn đây là em gái thứ hai Ôn Nguyệt và em
rể Dịch Hoài”
“Chào cô Ôn, chào anh Dịch” Lương Dịch Thông bắt tay hai người, nói tiếng
Quảng Đông khá trôi chảy.
Ôn Nguyệt bắt tay xã giao rồi hỏi dò: “Anh Lương quê ở đâu vậy? Tiếng Quảng
Đông của anh tốt thật đấy”
“Ông nội tôi là người Quảng Đông, di cư sang Indonesia từ sớm. Ông cụ là
người hoài cổ, ở nhà luôn bắt con cháu phải nói tiếng Quảng Đông để không
quên gốc gác” Lương Dịch Thông trả lời trơn tru, không một kẽ hở.
Thư Sách
“Ra là vậy”
Hàn huyên vài câu xã giao thì quản gia Hứa vào báo Ôn Vinh Sinh đã về và mời
mọi người vào phòng ăn.
Đến phòng ăn, Trần Bảo Cầm đã ngồi đó, đang huyên thuyên với chồng về gia
thế khủng của Lương Dịch Thông.
Rõ ràng bà ta rất ưng ý chàng rể tương lai này.
Dù hai mẹ con có mâu thuẫn, nhưng Trần Bảo Cầm vẫn mong con gái tìm được
bến đỗ tốt. Khổ nỗi, với điều kiện của Ôn Gia Kỳ, kén rể môn đăng hộ đối cực
khó.
Lương Dịch Thông xuất hiện như một cứu cánh. Tuy không phải con trưởng
thừa kế, nhưng gia đình là đại gia ngầm ở Indonesia, bản thân hắn lại là con út
được cưng chiều, tài sản riêng cũng không phải dạng vừa: sở hữu vài công ty,
lại còn có mỏ vàng ở Châu Phi.
Indonesia tuy hơi xa, nhưng với giới siêu giàu thì khoảng cách địa lý chỉ là
chuyện nhỏ. Hơn nữa, hắn còn hứa sẽ chuyển công ty về Hương Giang nếu
cưới Ôn Gia Kỳ.
Trần Bảo Cầm tính toán, nếu gia thế Lương Dịch Thông đúng như lời hắn nói,
thì đây quả là mối lương duyên trời định cho con gái bà.