Tin tức hình sự thu hút sự quan tâm của công chúng cũng là lẽ thường tình.
Một là chính phủ và truyền thông chính thống đưa tin rầm rộ, hai là bản năng
con người luôn lo sợ cho sự an toàn của bản thân, nên chẳng ai muốn mình trở
thành nạn nhân tiếp theo chỉ vì thiếu hiểu biết.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là báo giải trí hết đất sống. Báo Đông Giang
đã có sẵn hai tờ báo chuyên về giải trí và bát quái, giờ là lúc Ôn Nguyệt muốn
lấp đầy khoảng trống ở mảng tin tức nghiêm túc.
Thế là, tờ báo mới ra đời: Một ấn phẩm tổng hợp, kết hợp tin tức quốc tế, đời
sống địa phương, giải trí và thể thao.
À, Ôn Nguyệt còn tinh ý mở thêm chuyên mục truyện dài kỳ. Thập niên 80-90 là
thời hoàng kim của văn học Hương Giang, không tận dụng cơ hội này để kiếm
fame thì phí quá.
Tất nhiên, làm báo ở Hương Giang rất tốn kém. Dù Ôn Nguyệt chịu chi tiền tấn,
việc mời được các tác giả ăn khách về viết bài cũng không dễ. Nhưng cô đã có
“ngoại quải” hệ thống, tha hồ mà “nhặt của hời” từ tương lai.
Hoàng Chí Hào và đội ngũ đã có kinh nghiệm từ lần ra mắt “Đông Giang Giải trí
Nhật báo”, nên lần này mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Ôn Nguyệt mới giao việc
được một tuần mà tiến độ đã đạt 1/3. Nếu không có gì thay đổi, đầu tháng 8
báo sẽ lên kệ.
Sau khi kiểm tra xong xuôi ở Đông Giang, Ôn Nguyệt tản bộ sang Dịch Thịnh.
Hai công ty nằm cùng một tòa nhà, chỉ cách nhau vài tầng lầu, nhưng số lần
cô ghé thăm chồng đếm trên đầu ngón tay. Lần nào đến cũng đi thẳng vào
phòng Tổng giám đốc, chẳng mấy khi la cà.
Hôm nay cô đến không đúng lúc, Dịch Hoài đang họp. Ôn Nguyệt đành rút một
cuốn sách trên kệ, cuộn mình trên sofa giếc thời gian.
Khoảng 20 phút sau, Dịch Hoài trở lại, theo sau là vài quản lý cấp cao. Anh vừa
đi vừa dặn dò công việc.
Dịch Hoài theo cha mẹ về Quảng Đông từ nhỏ, đến năm 10 tuổi mới sang
Hương Giang. Sống ở đây 20 năm, tiếng Quảng Đông của anh đã chuẩn không
cần chỉnh.
Tuy nhiên, cách nói chuyện của anh vẫn khác biệt so với người bản địa. Giới
tinh hoa Hương Giang chịu ảnh hưởng phương Tây, rất thích chêm tiếng Anh
vào câu nói. Dịch Hoài thì ngược lại, anh nói chuyện rặt tiếng Trung, từ nào bí
quá anh sẽ dùng tiếng Phổ thông thay thế chứ tuyệt đối không “đệm” tiếng
Anh.
Vì thế, không ít kẻ cho rằng anh quê mùa, ít học. Đến tận bây giờ, trong giới
phú nhị đại Hương Giang vẫn có khối người khinh thường anh.
Nhưng Dịch Hoài chẳng bận tâm. Anh làm theo ý mình, mặc kệ thiên hạ dèm
pha. Trong mắt anh, đám cậu ấm cô chiêu đó chẳng là cái thá gì, đối thủ của
anh là cha chú của họ kìa.
Và theo lời hệ thống, khi tài sản của Dịch Hoài ngày càng tăng, những lời chê
bai kia sẽ tự khắc biến mất. Đợi đến lúc anh trở thành tỷ phú số một, dù anh
có nói năng thế nào thì người ta cũng sẽ coi đó là chuẩn mực.
Dặn dò xong việc, Dịch Hoài cho mọi người lui ra. Anh bước đến bên Ôn
Nguyệt, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Sao hôm nay em lại qua đây?”
“Em đi kiểm tra chương trình ‘Ngôi Sao Phục Vụ’ ở Trung Hoàn và Vịnh Đồng
La, tiện thể ghé qua tòa soạn báo. Xong việc thấy còn sớm, lười về văn phòng
nên lên đây tìm anh”
Dịch Hoài rất hài lòng dù mình là điểm đến cuối cùng trong lịch trình của vợ.
Anh vừa thu dọn bàn làm việc vừa hỏi: “Mình đi ăn tối quanh đây nhé?”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-168-ra-mat-ban-trai-bi-mat-dong-troi-cua-
thieu-gia-giahtml]
“Ăn cùng nhau thì được, nhưng ăn ở đây thì không”
“Sao thế?” Dịch Hoài ngẩng lên.
Ôn Nguyệt nhún vai bất lực: “Ôn Gia Kỳ có bạn trai mới, hôm nay dẫn về ra
mắt. Daddy gọi điện bắt em phải lôi anh về ăn cơm bằng được”
Đúng vậy, trong lúc Ôn Nguyệt bận tối mắt tối mũi thì bà chị Ôn Gia Kỳ cũng
chẳng chịu ngồi yên, mải mê yêu đương.
Nghe đồn bạn trai mới của cô ta là con cháu một gia đình người Hoa di cư
sang Nam Dương (Đông Nam Á) làm ăn phát đạt. Gia đình này khá kín tiếng,
cậu ấm kia lại du học nước ngoài nhiều năm nên ít người biết mặt.
Chỉ đến khi hắn ta vung cả triệu đô mua ngựa đua ở Hương Giang, mới lọt vào
mắt xanh của hội con nhà giàu và được dẫn dắt vào giới thượng lưu.
Sau khi ly hôn với “thiếu gia rởm” Lâm Vĩnh Khang và trở thành trò cười cho
thiên hạ, Ôn Gia Kỳ nung nấu ý định tái hôn để rửa nhục. Tiêu chuẩn của cô ta
rất cao: Phải là người thừa kế chính hiệu, giàu nứt đố đổ vách.
Nhưng khổ nỗi, bản thân cô ta điều kiện có hạn, lại thêm cái tiếng “một đời
chồng”, tính tình thì dở dở ương ương, nên mãi chẳng tìm được mối nào ra hồn.
Sau cú sốc Ôn Gia Đống bị phế truất, cô ta từng mơ mộng tranh giành gia sản.
Nhưng rồi hiện thực tàn khốc đã tát cho cô ta tỉnh mộng: Ôn Vinh Sinh thà
giao công ty cho người ngoài chứ không đời nào giao cho đứa con gái bất tài
như cô ta.
Thư Sách
Hết cửa làm người thừa kế, Ôn Gia Kỳ quay lại con đường cũ: Lấy chồng giàu.
Sau khi “sàng lọc kỹ càng”, cô ta bập vào anh chàng Việt kiều bí ẩn này. Tình
cảm tiến triển thần tốc, chưa đầy nửa tháng đã đòi dẫn về ra mắt.
Ôn Vinh Sinh chưa gặp mặt chàng rể tương lai, nhưng nghe danh “đại gia vung
tiền như rác” thì cũng có chút ấn tượng. Hơn nữa, ông ta cũng muốn tống cổ
cô con gái “bom nổ chậm” này đi sớm cho rảnh nợ, nên rất coi trọng buổi gặp
mặt này.
Nghe đến đây, Dịch Hoài nhìn Ôn Nguyệt với ánh mắt ngạc nhiên.
Nếu là gia đình bình thường thì anh chị em có mặt đầy đủ là lẽ đương nhiên.
Nhưng nhà họ Ôn thì khác. Ôn Nguyệt và Ôn Gia Kỳ cùng cha khác mẹ, lại ghét
nhau như chó với mèo, có vắng mặt cũng chẳng ai trách.
Hiểu ý chồng, Ôn Nguyệt ho khan một tiếng, mặt tỉnh bơ: “Thì. dù sao cũng là
người một nhà mà”
Tất nhiên là nói dối. Ban đầu nhận điện thoại, Ôn Nguyệt định từ chối thẳng
thừng.
Nhưng đúng lúc đó, hệ thống trong đầu cô réo lên inh ỏi:
【 Ký chủ ơi! Đi đi! Mau đi đi! Có dưa to lắm! 】