Tuy không sở hữu bất động sản ở Hương Giang, nhưng Lương Dịch Thông luôn
thuê phòng Tổng thống khách sạn 5 sao với giá vài chục nghìn tệ một đêm.
Không phải đại gia thực thụ thì làm sao dám vung tiền như rác thế được?
Khi đi mua sắm cùng Ôn Gia Kỳ, hắn quẹt thẻ không chớp mắt, vài ngày đã tiêu
hết hơn trăm nghìn tệ.
Thú thật thì hơi mất mặt, nhưng mang tiếng là thiên kim tiểu thư nhà tỷ phú,
Ôn Gia Kỳ lại. nghèo rớt mồng tơi.
Cô ta không có việc làm, thu nhập chính dựa vào 200.000 tệ từ quỹ gia tộc
chuyển định kỳ. Trước đây Ôn Vinh Sinh cho thêm 100.000 tiền tiêu vặt mỗi
tháng, nhưng vì chọc giận ông nên khoản này bị cắt. Mẹ cô ta cũng cho 200-
300.000, nhưng gần đây vì vụ Ôn Gia Đống mà bà cũng ngừng chu cấp.
Quỹ cá nhân của cô ta mỗi tháng cũng chỉ sinh lời được 100.000 tệ.
Tính ra, tháng 7 này cô ta chỉ có vỏn vẹn 300.000 tệ trong tay.
200.000 tệ thì làm được gì? Mua cái túi xách hàng hiệu là bay sạch!
Nếu không nhờ khoản bồi thường từ nhà họ Lâm sau khi ly hôn (do Lâm gia
muốn giữ thể diện nên không đòi lại sính lễ), chắc cô ta tháng này phải uống
nước lã cầm hơi.
Ôn Gia Kỳ tính toán: Lương Dịch Thông tiêu tiền như nước, chứng tỏ thu nhập
của hắn ít nhất cũng phải vài triệu, thậm chí cả chục triệu tệ mỗi tháng.
Thư Sách
Nhiều tiền thế thì làm sao là lừa đảo được?
Đó chính là lý do khiến tình cảm giữa hai người tiến triển thần tốc.
Tất nhiên, việc dẫn hắn về ra mắt không chỉ để “khẳng định chủ quyền” mà còn
để Ôn Vinh Sinh thẩm định giúp cô ta. Nếu Lương Dịch Thông qua được cửa ải
của ông trùm cáo già này, thì thân phận của hắn coi như “uy tín”.
Tuy chưa nói chuyện riêng với bố, nhưng nhìn thái độ vui vẻ của ông trên bàn
ăn, Ôn Gia Kỳ tin chắc Lương Dịch Thông đã vượt qua vòng sơ khảo.
Trời đã tối, Lương Dịch Thông lịch sự từ chối để Ôn Gia Kỳ tiễn xuống núi. Hai
người dừng bước ngay tại cổng biệt thự.
Trước khi lên xe, hắn thở dài não nề: “Gigi (tên tiếng Anh của Ôn Gia Kỳ), có
phải daddy em không thích anh không?”
Ôn Gia Kỳ ngạc nhiên: “Đương nhiên là không rồi, sao anh lại nghĩ thế?”
“Mấy lần anh nhắc đến chuyện tương lai hai đứa, ông ấy đều lảng sang chuyện
khác,” Lương Dịch Thông ôm eo cô, giọng đầy vẻ tổn thương, “Gigi, anh thực sự
rất yêu em, chỉ muốn được ở bên em trọn đời thôi!”
“Anh này. lại sến súa rồi” Ôn Gia Kỳ ngượng ngùng xoay người, rồi sực nhớ
ra, “Mà visa của anh vẫn chưa xong, tương lai có ở lại Hương Giang được
không còn chưa biết, nói chuyện cưới xin bây giờ có sớm quá không”
“Ý em là, chỉ cần anh xin được visa định cư, em sẽ đồng ý lấy anh?” Lương Dịch
Thông nắm lấy vai cô, nhìn sâu vào mắt, “Mấy hôm nữa chúng ta đi xem nhà
nhé? Trước đây anh nghĩ ở đâu cũng được, nhưng vì em, anh muốn cắm rễ tại
Hương Giang”
Hắn ôm chặt lấy cô, vẽ ra viễn cảnh màu hồng: “Đợi chúng ta chọn được nhà
ưng ý, visa cũng xong xuôi, anh sẽ đưa em về Indonesia ra mắt bố mẹ anh. Em
thấy thế nào?”
“Ai thèm nghĩ xa thế chứ!” Ôn Gia Kỳ nũng nịu đẩy hắn ra, khi hắn định ôm lần
nữa thì vội nói, “Thôi anh về đi, em vào nhà đây”
Nói xong, cô ta quay người chạy biến vào trong, nhưng đến cửa vẫn không
quên ngoái lại trao cho hắn một ánh mắt tình tứ.
Vừa bước vào phòng khách, Ôn Gia Kỳ đã bị Trần Bảo Cầm kéo lại hỏi han:
“Dịch Thông nói gì với con thế?”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-172-ke-cap-gap-ba-gia-man-kich-lang-man-
cua-ten-lua-daohtml]
“Cũng chẳng có gì, anh ấy bảo yêu con lắm, muốn vì con mà ở lại Hương
Giang, định đi xem nhà, rồi còn đòi đưa con về Indonesia ra mắt bố mẹ nữa”
“Muốn mua nhà à?” Trần Bảo Cầm mắt sáng lên, “Nó định mua nhà to cỡ nào?”
“Đương nhiên là càng to càng tốt rồi. Nhà anh ấy là tỷ phú, bản thân anh ấy
cũng sự nghiệp lẫy lừng, chẳng lẽ lại ở nhà chung cư bé tí? Thôi, chuyện này
con tự lo được, mẹ đừng bận tâm. Daddy đâu rồi ạ?”
“Đang nói chuyện với vợ chồng Ôn Nguyệt trong thư phòng”
“Để con vào xem sao”
Đẩy cửa bước vào, nghe thấy mọi người đang bàn chuyện mỏ vàng, Ôn Gia Kỳ
xen ngang: “Daddy, mọi người định đầu tư vào mỏ vàng của anh Thông à?”
Thấy con gái vào không gõ cửa, Ôn Vinh Sinh cau mày: “Chỉ đang xem xét thôi”
“Còn xem xét gì nữa? Mỏ vàng của anh Thông đã khai thác xong từ đời nào rồi,
giờ góp vốn vào là chỉ việc ngồi đếm tiền thôi. Thằng ba nhà họ Lý tháng trước
ném vào 1 triệu, tháng này đã nhận 100.000 tiền lãi rồi đấy!” Ôn Gia Kỳ thao
thao bất tuyệt, “Vì daddy là bố vợ tương lai nên anh ấy mới mời, chứ người
ngoài có quỳ xuống cầu xin anh ấy cũng chẳng thèm cho ké đâu”
Ôn Vinh Sinh nghe mà thấy sai sai: “Con không bỏ tiền vào đấy chứ?”
“Con chưa, nhưng không phải vì con không tin tưởng, mà là anh Thông không
chịu nhận tiền của con” Ôn Gia Kỳ vênh mặt, “Anh ấy bảo, nếu con muốn tham
gia, anh ấy sẽ tặng không cổ phần cho con, chẳng cần bỏ xu nào”
Rồi cô ta quay sang Ôn Nguyệt, giọng đầy vẻ ban ơn: “Tuy quan hệ chị em
mình chẳng ra gì, nhưng nể tình máu mủ, nếu cô muốn đầu tư, tôi có thể miễn
cưỡng nói giúp một câu với anh Thông”
Ôn Nguyệt mỉm cười nhạt: “Số tôi trời sinh vất vả, không kiếm được tiền dễ
dàng đâu. Chị tìm người khác đi”
“Cô không muốn thì thôi, tôi cũng chẳng thèm cho cô cơ hội tốt thế đâu,” Ôn
Gia Kỳ hừ lạnh, rồi tiện thể khoe luôn chuyện đi xem nhà với cả phòng.
Ôn Vinh Sinh tuy chưa phát hiện ra sơ hở cụ thể nào của Lương Dịch Thông,
nhưng ông vẫn muốn đợi kết quả điều tra từ Indonesia. Ông nghiêm giọng: “Nó
muốn mua nhà thì để nó tự đi xem. Hai đứa mới chỉ yêu đương, chưa cưới xin
gì, đi xem nhà chung người ta cười cho”
xuống: “Sao lại cười? Anh ấy mua nhà vì con, sau này chúng con cũng ở
chung, đi xem cùng nhau thì có vấn đề gì?”
Nghĩ đến việc bố không cho tranh quyền thừa kế, lại còn cắt tiền tiêu vặt, giờ
đến chuyện yêu đương cũng cấm cản, Ôn Gia Kỳ tủi thân phát khóc, gào lên:
“Con biết daddy chỉ thương mỗi Ôn Nguyệt, lúc nào cũng coi thường con, nên
con làm cái gì daddy cũng chướng mắt! Trước đây con nghe lời daddy, nhưng
lần này thì không! Con nhất định sẽ đi xem nhà với anh Thông! Con sẽ lấy anh
ấy, để chứng minh cho daddy thấy không có daddy con vẫn sống tốt, thậm chí
còn tốt hơn nhiều!”