Nghe đến đoạn Lương Dịch Thông nỗ lực học hỏi kinh nghiệm du lịch để phục
vụ việc lừa đảo, Ôn Nguyệt suýt thì tưởng đây là câu chuyện cảm động về một
anh chàng hướng dẫn viên du lịch phấn đấu vươn lên. Ai dè đâu lại là “thiên tài
lừa dối bẩm sinh”!
Đi tù mà còn tranh thủ nghiên cứu tâm lý học tội phạm để lừa đảo tinh vi hơn,
quả là một sự “cố gắng” đáng sợ. Giá mà hắn dùng cái đầu óc đó vào việc tử
tế thì có khi thành công rực rỡ rồi, sao cứ phải đâm đầu vào con đường tù tội
nhỉ?
Hệ thống tiếp tục “phổ cập kiến thức”:
【 Sau khi ra tù, Lương Dịch Thông áp dụng những kinh nghiệm đúc kết được
để lừa vài vụ nhỏ, gom góp được một số vốn rồi chuồn sang Singapore. Tại đó,
hắn nhận ra lừa kiểu cò con này quá chậm, và tình cờ biết đến sự tích của Trần
Kiều Bách. 】
Thư Sách
【 Trần Kiều Bách là ai? 】
【 Một người Singapore, thất nghiệp, đến Hương Giang vào thập niên 70. Chỉ
bằng hai bàn tay trắng và mồm mép, hắn đã lừa đảo chót lọt hàng chục tỷ tệ.
】
【 Oa! 】 Ôn Nguyệt trầm trồ, 【 Thế giờ hắn đang ở đâu? 】
【 Vẫn ở Hương Giang. Hắn bị bắt từ đầu thập niên 80, nhưng do vụ án quá
phức tạp nên Ủy ban Chống tham nhũng vẫn đang điều tra. Theo nguyên tác,
phải hai năm nữa mới có phán quyết cuối cùng. 】
【 Phán bao nhiêu năm? 】
【 3 năm. Nhưng trong thời gian thụ án, hắn được tại ngoại chữa bệnh hết một
nửa thời gian. 】
【 Tức là lừa cả chục tỷ mà chỉ ngồi tù hơn một năm? 】
【 Đúng vậy. 】
Hèn gì Lương Dịch Thông lại coi Trần Kiều Bách là thần tượng. Cái giá phải trả
cho việc phạm tội quá rẻ mạt so với số tiền khổng lồ kiếm được.
Hệ thống quay lại chủ đề chính: 【 Sau khi nghiên cứu kỹ về Trần Kiều Bách,
Lương Dịch Thông lên một kế hoạch táo bạo. Hắn dành hơn một năm để học lễ
nghi thượng lưu, tìm hiểu về các nhân vật nổi tiếng, xây dựng lý lịch giả cho
mình, thậm chí còn sang tận Indonesia để khảo sát thực tế nhằm hoàn thiện
vỏ bọc. 】
【 Trong thời gian đó, mỗi tuần hắn đều dành một ngày mời những người có
kinh nghiệm du lịch nước ngoài đi ăn, nghe họ kể chuyện. Hắn kết bạn với một
du học sinh Canada và một nhân viên từng làm việc ở Phố Wall, khai thác triệt
để những trải nghiệm của họ. 】
Nghe đến đây, Ôn Nguyệt cuối cùng cũng hiểu tại sao những câu chuyện
Lương Dịch Thông kể với Ôn Vinh Sinh lại chân thật đến thế, dù có vài chi tiết
sai lệch nhưng hắn vẫn bình tĩnh đối đáp.
Bởi vì tất cả đều là trải nghiệm thật, chỉ có điều đó là trải nghiệm của người
khác mà hắn đã thuộc nằm lòng.
Tên này. đúng là cao thủ!
Nhưng Ôn Nguyệt vẫn không hiểu nổi, thông minh và kiên trì như thế, làm gì
mà chẳng thành công? Sao cứ phải chọn con đường diệt vong này?
Sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Lương Dịch Thông đã phát huy tác dụng. Ít nhất là
Ôn Vinh Sinh không phát hiện ra sơ hở nào trong cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, ông trùm họ Ôn vẫn giữ thái độ thận trọng. Khi Lương Dịch Thông
nhắc đến mỏ vàng, ông chỉ ậm ừ cho qua chuyện, nhưng lại hỏi rất kỹ về tình
hình ở Châu Phi.
Do chưa từng đặt chân đến Châu Phi nên Ôn Vinh Sinh không thể kiểm chứng
lời nói của Lương Dịch Thông ngay lập tức. Nhưng không sao, chuyện khai
thác mỏ không phải một sớm một chiều. Đợi tin tức từ Indonesia gửi về, lúc đó
xem xét cũng chưa muộn.
Lương Dịch Thông đương nhiên rất muốn lôi kéo được Ôn Vinh Sinh. Đây là tỷ
phú số một Hương Giang cơ mà!
Chỉ cần Ôn Vinh Sinh gật đầu, dù chỉ đầu tư một khoản nhỏ, hắn cũng có thể
mượn danh tiếng của ông để lùa thêm hàng tá con mồi béo bở khác.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-171-ke-lua-dao-sieu-dang-than-tuong-toi-
pham-tran-kieu-bachhtml]
Nhưng Lương Dịch Thông không vội. Kinh nghiệm lừa đảo ở Thái Lan năm
ngoái đã dạy cho hắn nhiều điều.
Người ngoài thường nghĩ người giàu rất hào phóng, vung tiền làm từ thiện
không chớp mắt. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Người giàu chỉ hào
phóng với bản thân họ, còn tiền từ thiện phần lớn là để đổi lấy danh tiếng và
lợi ích kinh doanh.
Hơn nữa, những người giàu có thường rất đa nghi. Tiếp xúc bên ngoài thì xởi
lởi, nhưng bên trong phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt. Muốn lấy được lòng tin và
moi tiền từ túi họ khó hơn lên trời.
Chính vì thế, trước khi đến Hương Giang, Lương Dịch Thông đã phải đi đường
vòng sang Thái Lan làm một cú lừa để kiếm vốn.
Có tiền, hắn mới dám thuê phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao, thuê vệ sĩ,
mua ngựa đua triệu đô. Tất cả chỉ để xây dựng hình ảnh một đại gia chịu
chơi, làm bàn đạp thâm nhập vào giới thượng lưu Hương Giang.
Quen biết Ôn Gia Kỳ là một tai nạn bất ngờ, nhưng khi biết thân thế của cô
ta, hắn quyết định “chơi lớn”: Cua đổ con gái tỷ phú.
Thứ nhất, con gái tỷ phú chắc chắn có nhiều tiền riêng.
Thứ hai, nếu được Ôn Vinh Sinh chấp nhận làm con rể, lợi ích thu được sẽ
không thể tưởng tượng nổi.
Lương Dịch Thông tham lam, nhưng cũng cực kỳ kiên nhẫn. Nếu không, hắn đã
chẳng bỏ ra mấy năm trời để chuẩn bị cho cú lừa thế kỷ này.
Hắn sẵn sàng chờ đợi Ôn Vinh Sinh xóa bỏ nghi ngờ. Chỉ có điều, ông già này
cáo già hơn hắn tưởng tượng.
Khó nhằn thật!
Có khi Ôn Vinh Sinh đã cho người sang Indonesia điều tra rồi cũng nên.
Nhưng không sao, hắn đã bố trí sẵn “hỏa mù” bên đó, đủ để đánh lạc hướng
trong một thời gian ngắn. Kéo dài được khoảng 2 tháng là đủ, lúc đó hắn đã
cao chạy xa bay cùng số tiền khổng lồ rồi.
Chỉ có Ôn Gia Kỳ là cần phải “chốt đơn” sớm.
Nghĩ vậy, sau bữa tối, Lương Dịch Thông ngỏ ý muốn Ôn Gia Kỳ tiễn mình ra
về. Cô nàng đồng ý ngay tắp lự.
Tuy mọi người đều nghĩ Ôn Gia Kỳ ngốc nghếch, nhưng cô ta cũng không hoàn
toàn mất não. Sống trong môi trường hào môn đầy toan tính, cô ta cũng biết
nghi ngờ, không phải ai nói gì cũng tin.
Trong suốt quá trình hẹn hò, Ôn Gia Kỳ đã nhiều lần thử thách Lương Dịch
Thông vì sợ vớ phải đại gia rởm.
Và cho đến hiện tại, cô ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.