“Daddy đã nói rồi, daddy chưa phát hiện ra điều gì bất thường không có nghĩa
là thân phận của nó là thật” Ôn Vinh Sinh cười khẩy, “Bảo con đợi tin tức từ
Indonesia, con có chịu nghe đâu?”
Ông bồi thêm một câu: “Nếu vẫn chưa tin thì cứ đợi đến sáng mai, đọc báo rồi
sẽ rõ trắng đen”
Nghe bố nói chắc nịch như đinh đóng cột, niềm tin mù quáng của Ôn Gia Kỳ
vào Lương Dịch Thông bắt đầu lung lay. Sắc mặt cô ta tái mét, chân nam đá
chân chiêu lùi lại mấy bước, trên mặt lộ rõ vẻ hối hận.
Thấy vậy, Ôn Vinh Sinh ngừng hút thuốc, nheo mắt nghi ngờ: “Đừng bảo là con
đã lén lút đầu tư vào cái mỏ vàng ma đấy sau lưng daddy và mommy nhé?”
“Không. không có đâu ạ” Ôn Gia Kỳ vội vàng chối bay chối biến.
“Thế sao mặt mũi con”
Thực ra, sau khi gọi điện bảo lãnh cho Lương Dịch Thông xong, Ôn Gia Kỳ đã
thấy chột dạ. Nhưng vì trót mạnh miệng cãi lại bố mẹ, lại thêm đã lỡ hứa hẹn
với đám bạn bè, cô ta cố lờ đi linh cảm xấu.
Giờ biết Lương Dịch Thông đích thị là kẻ lừa đảo, phản ứng đầu tiên của cô ta
là: Chết chắc rồi! Nếu daddy biết cô ta đã đứng ra bảo lãnh miệng cho hắn,
hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Nhưng rồi cô ta lại tự trấn an: Chắc Lương Dịch Thông chưa kịp tẩu thoát, tiền
lừa đảo vẫn còn đó. Chỉ cần thu hồi được tiền trả lại cho mọi người thì êm
chuyện, chắc họ sẽ không đến tìm cô ta đòi nợ đâu nhỉ? Có khi giấu nhẹm
được chuyện này với daddy cũng nên.
Cùng lắm thì chối bay chối biến. Dù sao cũng chỉ là bảo lãnh miệng qua điện
thoại, đâu có giấy tờ gì, ai chứng minh được?
Chắc không ai ghi âm lại đâu nhỉ?
Ôn Gia Kỳ thót tim, nhưng vẫn cố tự lừa mình dối người: Chắc chắn là không có
đâu.
“Thật sự không có gì mà, con mệt rồi, về phòng ngủ đây” Nói xong, cô ta chẳng
dám nhìn mặt Ôn Vinh Sinh, quay người chuồn lẹ.
Ôn Vinh Sinh đương nhiên không tin, nhưng con gái đã không chịu mở miệng
thì ông cũng bó tay, đành đợi sáng mai cho người đi điều tra.
Sáng hôm sau, tin tức chấn động trên hai tờ báo của Báo Đông Giang lan
truyền với tốc độ ánh sáng.
Lương Dịch Thông đang là cái tên hot nhờ scandal tình ái với thiên kim tiểu
thư nhà họ Ôn.
Dự án mỏ vàng của hắn vốn đã hấp dẫn, nếu không có thông cáo phủ nhận từ
Tập đoàn Lệ Vinh, có lẽ khối người đã sập bẫy.
Nhờ có thông cáo đó, đa số người dân đã cảnh giác nên không quá bất ngờ
trước tin hắn bị bắt.
Nhưng những người “giàu mà dại” thì lại khác.
Đặc biệt là những kẻ đã định rút vốn nhưng hôm qua lại nghe lời đường mật
của Ôn Gia Kỳ mà thay đổi ý định. Giờ đây, họ cảm thấy mình bị lừa một vố đau
điếng.
Mọi tội lỗi đổ dồn lên đầu Ôn Gia Kỳ. Điện thoại của cô ta reo liên hồi, toàn là
những cuộc gọi đòi nợ, chửi bới.
Nghe được hai cuộc, Ôn Gia Kỳ chịu hết nổi, cãi không lại nên tắt máy luôn cho
rảnh nợ. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh đó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.
Không liên lạc được với Ôn Gia Kỳ, đám thiếu gia càng điên tiết.
Kẻ khôn ngoan thì nghĩ: Dù sao nó cũng là con gái Ôn Vinh Sinh, không thể
làm căng quá, cứ chờ xem sao.
Kẻ nóng tính thì gọi thẳng đến tổng đài Bách Hóa Lệ Vinh làm loạn đòi gặp
người chịu trách nhiệm.
Kẻ “con cưng của mẹ” thì về mách phụ huynh, nhờ bố mẹ liên hệ với Ôn Vinh
Sinh đòi lại công bằng.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-177-su-that-phoi-bay-dai-tieu-thu-vao-
donhtml]
Và có một số ít thành phần cực đoan, cay cú đến mức chạy thẳng ra đồn cảnh
sát báo án, tố cáo Ôn Gia Kỳ là đồng phạm lừa đảo của Lương Dịch Thông.
Thế là, Ôn Vinh Sinh vừa mới biết chuyện qua điện thoại của đối tác, cơn giận
chưa kịp nguôi thì nhân viên truyền thông đã chạy vào xin chỉ thị xử lý khủng
hoảng.
Chưa kịp đưa ra giải pháp thì điện thoại của bà hai Trần Bảo Cầm lại réo vang.
Bà ta khóc lóc thảm thiết: “Mình ơi! Gia Kỳ bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Ôn Vinh Sinh tức đến nghẹn họng, mãi mới thốt lên được: “Đáng đời nó! Tôi đã
bảo thằng Lương Dịch Thông không tin được, nó có chịu nghe đâu? Giờ thì hay
rồi, con gái Ôn Vinh Sinh dính líu đến án lừa đảo, mặt mũi tôi để đâu cho hết!
Kệ xác nó tự giải quyết, bà cũng cấm được thuê luật sư cho nó!”
Nói xong, ông dập máy cái rụp.
Trong khi Ôn Vinh Sinh đang sứt đầu mẻ trán, tâm trạng của Ôn Nguyệt lại cực
kỳ phơi phới.
Nhìn số điểm “ăn dưa” tăng lên vùn vụt, công việc dường như cũng bớt nhàm
chán hơn hẳn, hiệu suất làm việc có vẻ cũng tăng lên. à không, đó chỉ là ảo
giác thôi. Thực tế sáng nay cô chỉ tan làm sớm được có 3 phút. Bách Hóa Lệ
Vinh có căng tin nhân viên, giá rẻ nhưng đồ ăn chán ngắt. Ôn Nguyệt ăn được
mấy hôm thì đầu hàng.
Kiếp trước nghèo khó thì đành chịu, chứ giờ đã là thiên kim tiểu thư, tội gì phải
ngược đãi cái dạ dày?
Thư Sách
Cô quyết định mỗi ngày đặt cơm trưa từ các nhà hàng cao cấp quanh đó, sai
hai vệ sĩ đi lấy. Tiêu chuẩn ăn uống được nâng cấp hẳn.
Trần Kiến Bình luôn chu đáo cho người đi lấy cơm sớm, nên cứ tan làm là Ôn
Nguyệt có cơm nóng canh sốt ăn ngay.
Nhưng hôm nay trước khi ăn, cô phải check tài khoản điểm “ăn dưa” cái đã.
Khoảng 11 giờ trưa, thông báo điểm cộng dồn dập, cô vừa xem vừa hỏi hệ
thống nguyên nhân.
【 Vì khoảng 10 giờ sáng nay Ôn Gia Kỳ bị bắt, đến 11 giờ thì tin tức bắt đầu
lên TV. 】
【 Ôn Gia Kỳ bị bắt? 】 Ôn Nguyệt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn
đề, 【 Là vì hôm qua cô ta gọi điện bảo lãnh miệng cho Lương Dịch Thông hả?
】
【 Đúng vậy. Có một tên thiếu gia đã ghi âm cuộc gọi. Sáng nay thấy tin Lương
Dịch Thông bị bắt, gọi cho Ôn Gia Kỳ không được, hắn cay quá mang bằng
chứng ra đồn cảnh sát báo án luôn. Thế là chị gái cô bị bế đi vì nghi vấn đồng
phạm lừa đảo. 】
Ôn Nguyệt: “”
Kết quả này đúng là ngoài dự liệu.
Cô cứ nghĩ khi vỡ lở, Ôn Gia Kỳ sẽ ngoan ngoãn về thú tội với Ôn Vinh Sinh để
ông ta dọn dẹp hậu quả.
Nạn nhân toàn là con cái các gia đình danh giá, chỉ cần trả lại tiền thì chắc họ
cũng nể mặt Ôn Vinh Sinh mà bỏ qua.
Bảo lãnh miệng qua điện thoại, lại không có giấy tờ, thường thì “dân không
báo, quan không xử”.
Ai ngờ Ôn Gia Kỳ không những ngu ngốc mà còn hèn nhát, không dám đứng ra
chịu trách nhiệm, lại còn tắt máy trốn tránh.
Thế là tự mình hại mình, chui đầu vào rọ.