Động thái của Tập đoàn Lệ Vinh chẳng khác nào cú tát thẳng mặt Lương Dịch
Thông. Nếu họ chỉ đơn thuần phủ nhận quan hệ tình cảm thì còn có thể ngụy
biện là do chưa chính thức. Nhưng đằng này, thông báo lại kèm theo lời tuyên
bố “không đảm bảo” về thân thế và kinh doanh, khiến uy tín của hắn sụp đổ
hoàn toàn.
Nhìn thấy báo chí đăng tin, Lương Dịch Thông giận dữ đập phá đồ đạc trong
phòng khách sạn.
Hắn không ngờ nhà họ Ôn lại “cạn tàu ráo máng” đến thế.
Sau khi trút giận, Lương Dịch Thông lấy lại bình tĩnh, gọi điện cho Ôn Gia Kỳ.
Thay vì khóc lóc van xin như một kẻ thất bại, hắn lại đóng vai nạn nhân đầy
kiêu hãnh:
“Sao lại thế này hả em? Nếu gia đình em chê anh nghèo, cứ nói thẳng một câu
là xong, cần gì phải làm rùm beng lên thế? Chia tay thì chia tay, anh có bám
riết lấy em đâu mà phải sợ?”
Nếu hắn mở miệng xin xỏ, Ôn Gia Kỳ có thể sẽ nghi ngờ. Nhưng với thái độ
cứng rắn này, chút nghi ngờ vừa nhen nhóm trong lòng cô ta lập tức tan biến.
Cô ta vội vàng thanh minh rằng đây không phải ý của mình, tất cả là do ông bố
độc đoán ép buộc.
Lương Dịch Thông thở dài não nề: “Daddy em quả nhiên không thích anh.
Nhưng ghét thì ghét, sao lại phải bôi nhọ danh dự của anh? Anh biết, mọi
người đều thắc mắc tại sao mỏ vàng đang sinh lời mà anh lại phải đi gọi vốn”
Ôn Gia Kỳ đúng là đang thắc mắc điều đó, liền thuận theo hỏi: “Tại sao vậy
anh?”
“Bởi vì anh muốn mượn cơ hội này để kết giao với giới thượng lưu Hương
Giang” Lương Dịch Thông cười khổ, giọng đầy tâm sự, “Em cũng biết đấy, nhà
anh tuy có tiền nhưng ở Nam Dương, người Hoa chúng ta vẫn bị chèn ép nhiều.
Ông nội anh từng chịu thiệt thòi nên luôn dặn con cháu phải giấu kín tài sản,
thành ra ít người biết đến gia thế nhà anh”
“Rồi sao nữa?”
“Anh luôn biết Hương Giang là trung tâm tài chính quốc tế, muốn đến đây phát
triển từ lâu. Nhưng thân cô thế cô, làm ăn khó khăn lắm. Sẵn có mỏ vàng trong
tay, anh nghĩ dùng tiền để mở đường, kết giao bạn bè sẽ dễ dàng hơn” Hắn thở
dài thườn thượt, “Ai ngờ lòng tốt lại bị coi là lừa đảo”
Ôn Gia Kỳ mủi lòng, vội an ủi: “Em không coi anh là kẻ lừa đảo đâu”
“Thật sao?”
“Thật mà. Tiếc là em bị cấm túc, chứ không em cũng muốn đầu tư vào mỏ
vàng của anh”
“Em tin anh là anh vui rồi!” Lương Dịch Thông tỏ vẻ mãn nguyện, rồi khéo léo
lái sang chuyện khác, “Mấy nhà đầu tư khác đọc báo xong chắc chắn sẽ nghĩ
anh lừa đảo, đòi rút vốn cho xem. Haizz, thôi kệ, chỉ cần em tin anh là đủ”
Thư Sách
Ôn Gia Kỳ nghe vậy thì xót xa vô cùng. Cô ta cho rằng tại bố mình mà người
yêu mới ra nông nỗi này, liền sốt sắng hỏi xem có giúp được gì không.
Lương Dịch Thông giả vờ từ chối vài lần rồi mới ấp úng nói: “Anh mới đến
Hương Giang nên họ không tin tưởng. Nhưng em là người bản địa, lại là con
gái nhà họ Ôn. Nếu em chịu gọi điện giải thích với họ một tiếng, chắc chắn họ
sẽ tin tưởng anh trở lại. Tất nhiên, nếu em thấy khó xử thì thôi”
Nghe đến câu cuối, Ôn Gia Kỳ không do dự nữa: “Em giúp! Có gì đâu mà khó
xử!” Nhưng lời vừa thốt ra, cô ta chợt khựng lại, hỏi nhỏ: “Anh Thông, những gì
anh nói đều là thật chứ? Anh không lừa em đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi” Lương Dịch Thông cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa tình
cảm, “Anh yêu em như thế, sao nỡ lừa dối em”
Trong khi Ôn Gia Kỳ đang bận rộn gọi điện bảo lãnh cho người yêu, thì Ôn
Nguyệt đang thưởng thức bữa trưa ngon lành.
Làm Tổng giám đốc ngoài đời thực không sướng như trong tiểu thuyết ngôn
tình đâu. Không có chuyện ngày ngày chỉ lo yêu đương, không đến công ty mà
tiền vẫn tự chảy vào túi.
Ôn Nguyệt bận tối tăm mặt mũi. Giờ cô mới hiểu tại sao Dịch Hoài tan làm về
nhà vẫn phải chui vào thư phòng làm việc thêm vài tiếng. Không phải vì nghiện
công việc, mà vì việc nhiều quá làm không xuể!
Để tăng hiệu suất, cô phải yêu cầu hệ thống “tắt sóng”, không làm phiền trong
giờ làm việc trừ khi có chuyện cực kỳ quan trọng.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-176-man-kich-tinh-tham-cua-ke-lua-dao-cu-
danh-up-bat-ngohtml]
Thế nên phải đến giờ nghỉ trưa, cô mới có thời gian để “hóng dưa”.
Và quả dưa này đúng là. cạn lời.
Uy danh của “nhà giàu số một” quả nhiên không đùa được. Mấy hôm trước,
Lương Dịch Thông mới chỉ lừa được khoảng 35 triệu. Nhưng chỉ sau một ngày
tin đồn hắn sắp làm rể nhà họ Ôn lên báo, số tiền lừa đảo đã vọt lên hơn 90
triệu.
Sau khi nhà họ Ôn ra thông cáo phủ nhận, nhiều người định rút vốn. Nhưng
nhờ sự can thiệp “nhiệt tình” và sự bảo lãnh ngu ngốc của Ôn Gia Kỳ, họ không
những không rút tiền mà còn có thêm vài con gà mờ khác nhảy vào đầu tư.
Đến trưa nay, số tiền Lương Dịch Thông lùa được đã cán mốc 100 triệu tệ.
Hơn nữa, Lương Dịch Thông vốn luôn giữ gìn hình ảnh “phú nhị đại” sang
chảnh trước mặt Ôn Gia Kỳ, nay lại bất chấp tất cả để nhờ cô ta bảo lãnh,
chứng tỏ hắn sắp sửa “ôm tiền chạy trốn”.
Không hành động ngay thì con cá to này sẽ vuột mất.
Nghĩ là làm, Ôn Nguyệt lập tức yêu cầu hệ thống soạn hai bộ bằng chứng: một
gửi đến sở cảnh sát, một gửi cho chính mình. Sau đó, cô gọi điện cho Hoàng
Chí Hào đến lấy tin độc quyền.
Kết quả, ngay trong đêm hôm đó, Lương Dịch Thông bị cảnh sát tóm gọn tại
khách sạn khi đang chuẩn bị tẩu thoát.
Sáng sớm hôm sau, Báo Giải
trí Đông Giang giật tít chấn động ngay trang nhất:
《 SỐC! Hương Giang tái hiện siêu lừa kiểu ‘Trần Kiều Bách’: Giả danh đại gia
lừa đảo trăm triệu, âm mưu bỏ trốn bất thành! 》
Đông Giang Giải trí Nhật báo tuy ở vị trí khiêm tốn hơn nhưng tiêu đề cũng hút
mắt không kém:
《 KINH HOÀNG! Mỏ vàng thần bí hóa ra là cú lừa thế kỷ?! Các thiếu gia ngây
thơ thốt lên: Đến cái này còn giả thì trên đời còn gì là thật?!! 》
Dù tay không vươn dài tới tận Indonesia, nhưng mạng lưới thông tin của Ôn
Vinh Sinh tại Hương Giang vẫn rất nhạy bén.
Lương Dịch Thông vừa bị bắt, ông đã nhận được tin ngay lập tức. Ông sai
người gọi Ôn Gia Kỳ xuống nói chuyện.
Ban đầu, Ôn Gia Kỳ nhất quyết không tin. Cô ta gào lên: “Không thể nào! Hôm
anh ấy đến nhà ăn cơm, daddy cũng có phát hiện ra điều gì bất thường đâu?
Tại sao lại bị bắt chứ?”