Không chút do dự, Ôn Nguyệt bắt máy.
Cuộc trò chuyện diễn ra theo kịch bản “thả thính” quen thuộc.
Ban đầu, Từ Thiên Dương luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Hắn
khen cô ngầu lòi trong video đánh Diệp Thiên Hoa, trách yêu sao trước đây
không biết cô biết võ Vịnh Xuân. Rồi lại chúc mừng cô thăng chức lên Tổng
giám đốc, giọng điệu đầy vẻ tự hào và mừng thay cho cô.
Sau màn xã giao sáo rỗng, hắn bắt đầu giở giọng thâm tình: “Nhìn thấy em rời
xa anh mà sống tốt như vậy, anh cũng yên lòng rồi. khụ khụ”
Ho xong một tràng, thấy đầu dây bên kia im re, hắn lại cố tình ho thêm vài
tiếng nặng nhọc nữa.
Thấy hắn diễn sâu quá, Ôn Nguyệt đành phải “phối hợp” hỏi một câu đầy tính
nhân đạo: “Anh gọi có việc gì không?”
“Không. không có gì” Từ Thiên Dương hạ giọng xuống quãng trầm nhất có
thể, tạo hiệu ứng âm thanh trầm ấm quyến rũ, “Anh chỉ. nhớ em thôi”
“Ồ,” Ôn Nguyệt đáp ráo hoảnh, mặt lạnh tanh, “Nhưng tôi chẳng nhớ anh tẹo
nào. Mấy tháng không liên lạc, tôi sống tốt lắm. Trời xanh mây trắng, thế giới
tươi đẹp biết bao”
Đầu dây bên kia như bị sét đánh, im bặt hồi lâu mới thốt lên: “Thật sao?”
“Thật hơn vàng 9999.” Ôn Nguyệt ngả người ra chiếc ghế da Ý trị giá vài chục
ngàn tệ, vắt chân chữ ngũ, giọng tưng tửng, “Trước đây tôi ngu ngốc nên mới
đâm đầu vào anh. Giờ tôi tỉnh rồi. Tình yêu là cái thá gì, gia sản chục tỷ mới
là chân ái. Tôi đang bận tranh giành quyền thừa kế tối tăm mặt mũi đây, hơi
đâu mà nhớ với nhung. Nên là, nếu anh còn chút lương tâm thì làm ơn đừng
làm phiền tôi nữa, được không?”
“Khụ khụ khụ”
Tiếng ho khan dữ dội vang lên như muốn xé toạc màng nhĩ. Mãi một lúc sau,
Từ Thiên Dương mới thều thào với giọng điệu đau khổ tột cùng:
“Anh biết. em sống tốt là anh không nên quấy rầy. Nhưng mà. nhưng mà anh
cứ nhớ về ngày xưa của chúng mình. Lúc đó chúng ta còn đi học, không có
khoảng cách giàu nghèo, địa vị. Đẹp biết bao! Anh cứ ngỡ mình sẽ bên nhau
mãi mãi, ai ngờ vừa tốt nghiệp em đã. đi lấy chồng”
Ôn Nguyệt suýt nôn. Nguyên thân đâu có muốn lấy chồng, là tại cái đồ tra nam
nhà anh không chịu dắt cô ấy đi trốn đấy chứ!
Nhưng mục đích thật sự của hắn vẫn chưa lộ diện, nên cô đành tiếp tục diễn
vai “người cũ còn thương”, giọng chùng xuống: “Nếu ngày đó anh chịu đưa em
đi, thì người em lấy đã là anh rồi”
“Phải. tất cả là tại anh hèn nhát! Anh không dám đưa em đi, nên anh đã vĩnh
viễn mất em. khụ khụ khụ” Hắn gào lên rồi lại ho sù sụ, giọng yếu ớt hẳn đi,
“A Nguyệt, anh biết em hận anh. Anh cũng hận chính mình. Mấy năm nay
không lúc nào anh không hối hận. khụ khụ”
Thư Sách
Lần này Ôn Nguyệt mới vờ như quan tâm: “Anh sao thế? Sao ho dữ vậy?”
“Không sao đâu”
“Thật không?”
“Thật” Hắn ngập ngừng, như thể không muốn giấu giếm nữa, “Thực ra anh bị
bệnh. Mấy hôm nay cứ sốt cao, ho liên miên. Có lúc nhắm mắt lại, anh cứ sợ
mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không bao giờ được nhìn thấy em nữa”
Ngừng một chút để tạo không khí bi thương, hắn tung ra đòn chốt hạ: “A
Nguyệt. anh muốn gặp em”
Ôn Nguyệt nhướng mày thích thú: “Ồ? Thế anh muốn gặp kiểu gì?”
“Em. có thể sang London thăm anh không?”
Ôn Nguyệt đổi tư thế, chống cằm nhìn ra cửa sổ văn phòng, giọng điệu hờ
hững: “London á? Xa quá. Tôi vừa bảo rồi mà, tôi đang bận lắm, không có thời
gian bay sang đấy đâu”
Giọng Từ Thiên Dương chùng xuống thảm hại: “Nhưng anh thực sự. thực sự
rất muốn gặp em”
“Nhưng tôi lại chẳng muốn gặp anh đến thế” Ôn Nguyệt cười khúc khích, giọng
điệu tàn nhẫn như dao cứa.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-186-cuoc-goi-tu-qua-khu-man-phan-don-cua-
nu-tong-taihtml]
“A Nguyệt”
“Ừm hứm,” Ôn Nguyệt cắt ngang, giọng sắc lạnh, “Anh Từ này, làm ơn tỉnh táo
lại dùm cái. Bây giờ là anh còn vương vấn tôi, muốn gặp tôi; chứ không phải
tôi còn vương vấn anh, muốn gặp anh”
“Theo quan điểm của tôi, ai yêu nhiều hơn thì người đó phải nỗ lực nhiều hơn.
Thế nên, nếu anh muốn gặp tôi, thì cố mà lết xác mua vé máy bay về Hương
Giang đi. Còn tôi,” cô nhấn mạnh từng chữ, “cái người đã hết yêu anh này, tuyệt
đối, TUYỆT ĐỐI sẽ không phí thời gian bay sang London thăm anh đâu. Tất
nhiên, nếu anh lết được về đây, nể tình nghĩa cũ, tôi sẽ đại phát từ bi gặp anh
một lần”
Đầu dây bên kia câm nín toàn tập. Có lẽ hắn bị sốc vì sự thay đổi chóng mặt
của “con cừu non” ngày nào.
Ôn Nguyệt tốt bụng chốt hạ: ” Tôi chỉ nói thế thôi. Tạm biệt anh Từ, nhớ giữ gìn
sức khỏe để còn bò về Hương Giang nhé”
Nói xong, cô cúp máy cái rụp, không cho hắn cơ hội thanh minh.
Hệ thống chứng kiến toàn bộ màn kịch, vội vàng tâng bốc: 【 Oa! Ký chủ ngầu
quá đi mất! Nhưng mà tại sao cô lại muốn dụ hắn về Hương Giang thế? 】
【 Dụ dỗ cái gì? Ta chỉ đưa ra cho hắn một sự lựa chọn thôi mà. Hắn bảo ta
sang London mới là dụ dỗ đấy chứ. 】
Lý do thực sự rất đơn giản: Nguyên thân đã chết ở Anh. Ai mà biết được cái
bẫy nào đang chờ cô ở đó? Ôn Nguyệt rất quý mạng sống, không đời nào cô
chui đầu vào rọ.
Tuy nhiên, cô vẫn muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của nguyên thân.
Chiếm xác người ta thì cũng nên làm chút gì đó cho phải đạo.
Theo suy đoán của cô, nguyên thân rất có thể bị Từ Thiên Dương và Ôn Gia
Hân liên thủ hãm hại. Đợi Ôn Gia Hân về nước thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ,
nhưng góc nhìn từ một phía sẽ không đầy đủ.
Đúng lúc Từ Thiên Dương tự dâng mỡ đến miệng mèo, cô không “câu” hắn thì
hơi phí.
Và cô tin chắc hắn sẽ cắn câu.
Cuộc gọi này đến quá trùng hợp. Cô vừa đi tế tổ về thì hắn xuất hiện, lấy cớ
bệnh tật đòi cô sang thăm.
Chuyện này mà không liên quan đến Ôn Gia Hân thì cô đi đầu xuống đất.
Đã có liên quan, thì Từ Thiên Dương chắc chắn sẽ phải mò về.
Ôn Nguyệt không rõ tại sao Ôn Gia Hân lại dùng Từ Thiên Dương để thao túng
nguyên thân, nhưng phản ứng đầu tiên của cô ta khi biết Ôn Nguyệt được vào
từ đường là lôi gã tình cũ này ra, chứng tỏ cô ta đã hết chiêu bài khác rồi.
Vậy thì khi Ôn Gia Hân về nước tranh giành quyền lực, kiểu gì cô ta chẳng lôi
theo con cờ Từ Thiên Dương này.
Một công cụ tốt như thế, bỏ phí sao được!
Dù kế hoạch dụ Ôn Nguyệt sang London thất bại, nhưng Ôn Gia Hân có thể sẽ
nghĩ do “con mồi” lơ là quá lâu nên dây diều bị đứt. Biết đâu khi hắn về Hương
Giang, dùng “mỹ nam kế” trực tiếp, Ôn Nguyệt sẽ lại xiêu lòng?