Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 188: Đại Chiến Truyền Thông: Nữ Tổng Tài vs. "Phóng Viên Mù"



Sẵn sàng

Với phóng viên chân chính, họ cần sự thật. Nhưng với đám kền kền săn tin giật

gân, sự thật không quan trọng bằng view. Chỉ cần Chu Kim Long mở miệng ám

chỉ, họ lập tức quy chụp Ôn Nguyệt là “hồ ly tinh” quyến rũ đàn ông có vợ.

Ôn Nguyệt không nổi giận, chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Các anh cận thị bao nhiêu

độ?”

Ba tên phóng viên ngớ người nhìn nhau, mất vài giây mới có người ấp úng:

“Hơn 100 độ. Nhưng chuyện này thì liên quan gì?”

“À, mới hơn 100 độ thôi sao?” Ôn Nguyệt kéo dài giọng đầy mỉa mai, “Tôi cứ

tưởng các anh mù hết rồi chứ”

Mặt gã phóng viên đỏ bừng vì tức: “Cô Ôn, đây là buổi phỏng vấn nghiêm túc,

cô đừng có ăn nói hàm hồ, xúc phạm người khác như thế!”

“Tôi đâu có xúc phạm, tôi chỉ nói sự thật thôi. Các anh không mù thì là gì?”

Ôn Nguyệt dang tay chỉ vào người đàn ông đứng cạnh mình: “Giới thiệu với các

anh, đây là chồng tôi – Dịch Hoài. Cao 1m8, chân dài, vai rộng, đẹp trai ngời

ngời, lại còn có cơ bụng 6 múi”

Nghe đến đoạn “cơ bụng”, đám phóng viên phía sau khúc khích cười, đồng loạt

hướng ống kính về phía Dịch Hoài, săm soi đánh giá. Quả thật, soái ca cực

phẩm!

Một trong ba gã phóng viên “lá cải” vẫn cố vớt vát: “Chồng cô đẹp trai thì liên

quan quái gì đến việc cô quyến rũ ông Chu?”

“Đương nhiên là có liên quan” Ôn Nguyệt quay xuống đám đông, dõng dạc hỏi,

“Ở đây ai có ảnh của Chu Kim Long không? Cho tôi mượn một tấm”

Đám phóng viên này đúng là “trang bị tận răng”. Vừa dứt lời, một người đã

nhanh tay chìa ra tấm ảnh chân dung Chu Kim Long.

Ôn Nguyệt cầm lấy tấm ảnh, giơ lên trước mặt ba gã phóng viên: “Các anh mở

to mắt ra mà nhìn kỹ người trong ảnh này. Dáng người ‘năm ăn năm thua’ (đầu

to bằng mình), vòng eo bánh mì, mặt mũi thì. nói giảm nói tránh là ‘trông

cũng giống người'”

Rồi cô đặt tấm ảnh cạnh mặt Dịch Hoài để so sánh: “Giờ nhìn sang chồng tôi,

rồi nhìn lại ông ta. Các anh đã hiểu tại sao tôi bảo các anh mù chưa? Tôi phải

đầu óc có vấn đề nặng đến mức nào mới đi phản bội một người chồng soái ca

cực phẩm như thế này để đi quyến rũ một con heo hả?”

“Phụt!”

Cả đám phóng viên không nhịn được cười phá lên.

“Chuẩn không cần chỉnh! Có chồng như thế này thì ai thèm ngó ngàng đến lão

Chu bụng phệ”

“Sự so sánh quá tàn nhẫn cho đội Chu Kim Long!”

Đám đông xì xào tán thưởng, nhưng ba gã phóng viên kia vẫn cố đấm ăn xôi:

“Theo lời ông Chu, cô quyến rũ ông ấy là vì công việc, muốn giữ chân Chu Phúc

Kim ở lại Lệ Vinh. Đã vì lợi ích thì đẹp xấu quan trọng gì?”

Ôn Nguyệt cười khẩy: “Thế tôi hỏi các anh, Chu Kim Long tài sản bao nhiêu? Có

lọt top 10 người giàu nhất Hương Giang không?”

“Chắc. hơn 1 tỷ tệ? Hoặc vài tỷ? Nói chung là có tên trong danh sách người

giàu, nhưng không lọt top 10,” gã phóng viên ấp úng.

Ôn Nguyệt quay sang Dịch Hoài: “Chồng à, tài sản của anh bao nhiêu?”

Dịch Hoài phối hợp nhịp nhàng: “18,7 tỷ đô la Hong Kong. Hiện tại đứng thứ 8

trong danh sách tỷ phú Hương Giang”

Ôn Nguyệt lại hỏi tiếp: “Thế còn cha tôi, ông Ôn Vinh Sinh, tài sản bao nhiêu?”

Ôn Vinh Sinh là tỷ phú số một, ai mà chẳng biết. Đám phóng viên nhanh nhảu

đáp: “Hơn 40 tỷ đô la Hong Kong”

Ôn Nguyệt gật đầu hài lòng: “Cảm ơn các bạn đã cung cấp số liệu. Về tài sản

cá nhân, tôi đúng là không bằng chồng và cha tôi. Nhưng chỉ riêng 5% cổ phần

Tập đoàn Lệ Vinh mà cha tặng, tính sơ sơ cũng hơn 2 tỷ rồi”

Cô ngừng một chút, ánh mắt sắc lẹm quét qua ba gã phóng viên:

“Vậy xin hỏi, việc Chu Phúc Kim gia hạn hợp đồng mang lại bao nhiêu lợi

nhuận cho Bách Hóa Lệ Vinh ? Tính theo giá thuê trung bình, một năm chắc

chưa đến 20 triệu. Các anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng, một người sở hữu khối

tài sản hơn 2 tỷ như tôi, lại phải đi bán rẻ nhân phẩm, quyến rũ một con heo

chỉ vì món lợi cỏn con 20 triệu hả?”

Cả đám phóng viên im phăng phắc.

huong-cang-thap-nien-90/chuong-188-dai-chien-truyen-thong-nu-tong-tai-vs-

phong-vien-muhtml]

Không đợi họ trả lời, Ôn Nguyệt quay sang các phóng viên khác, dõng dạc

tuyên bố:

“Về việc ai đó tạt nước bẩn vào tôi, tôi chỉ giải thích đến đây thôi. Thị phi trắng

đen thế nào, tôi tin mọi người đã có câu trả lời. Tất nhiên, không loại trừ một

số cá nhân thiểu năng trí tuệ không hiểu nổi logic đơn giản này, nhưng tôi tin

đại đa số các bạn ở đây đều là người thông minh, đúng không?”

Đám đông phóng viên liếc nhìn ba gã đồng nghiệp đang cúi gằm mặt vì xấu

hổ, rồi đồng thanh hô lớn: “Đúng!”

“Tốt lắm” Ôn Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, “Cuối cùng, tôi xin trịnh trọng tuyên bố:

Tôi, Ôn Nguyệt, giới tính bình thường, gu thẩm mỹ bình thường, chỉ thích trai

đẹp và TUYỆT ĐỐI KHÔNG CÓ HỨNG THÚ VỚI MỐI TÌNH NGƯỜI – HEO. Xin cảm

ơn!”

Sáng hôm sau, các sạp báo Hương Giang cháy hàng với loạt tít giật gân:

《 Ông chủ Chu Phúc Kim tố thiên kim tiểu thư quyến rũ? Ôn Nguyệt phản

pháo: Tôi không có hứng thú yêu đương với heo! 》

《 Chu Kim Long chỉ trích con gái tỷ phú phá hoại gia cang? Ôn Nguyệt: Tài

sản 2 tỷ, cần gì quyến rũ con heo vì 20 triệu lẻ? 》

《 Thiên kim tiểu thư “review” cực gắt nhan sắc đại gia vàng: Dáng người 5-5,

eo bánh mì, mặt mũi. tạm gọi là người! 》

..

Tại biệt thự nhà họ Chu.

Chu Kim Long đọc xong báo buổi sáng thì lên cơn thịnh nộ, đập bàn quát tháo:

“Con khốn nạn!”

Người phụ nữ ngồi đối diện – Phó Văn Phương, vợ của hắn – chỉ khẽ nhíu mày,

quay sang dặn cậu con trai đang ăn sáng: “Con lên lầu lấy cặp sách đi, 10 phút

nữa ra cửa sau, mẹ bảo bác Triệu đưa đi học”

Thư Sách

Cậu bé ngoan ngoãn vâng lời, liếc nhìn ông bố đang nổi điên rồi chạy biến lên

lầu.

Chu Kim Long chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục chửi bới: “Cái con Ôn Nguyệt

này! Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

“Ôn Nguyệt? Con gái Ôn Vinh Sinh á?” Phó Văn Phương hỏi, tay với lấy tờ báo.

Chu Kim Long ném tờ báo cho vợ, hậm hực: “Chứ còn ai vào đây nữa? Mấy

hôm trước tôi đi đánh golf, nó phục sẵn ở sân, trơ trẽn bảo chỉ cần tôi chịu

gia hạn hợp đồng thì nó chiều tôi tới bến. Thế không phải quyến rũ thì là cái

gì?”

Phó Văn Phương lướt nhanh qua nội dung bài báo, rồi bật cười khẩy, ngước

mắt nhìn chồng đầy ẩn ý: “Nó nói thế thật à?”

“Chẳng lẽ tôi lại đi lừa mình?” Chu Kim Long cáu kỉnh.

Phó Văn Phương không tranh cãi, chỉ bình thản nhận xét: “Như báo viết đấy, tôi

thực sự không nghĩ ra lý do gì để con bé đó phải quyến rũ mình. Vì tiền ư? Nó

là con gái tỷ phú, tài sản riêng hơn 2 tỷ. Vì tình ư? Chồng nó nhìn qua đúng là.

ăn đứt mình thật”

Câu nói chạm đúng tự ái đàn ông, Chu Kim Long gắt lên: “Cái gì mà ăn đứt tôi?

Chỉ vào bức ảnh Dịch Hoài trên báo, hắn chê bai, “Trông cũng thường thôi! Chỉ

là cái thằng mặt trắng bám váy vợ! Nghe nói nó dân Đại lục, học hành chẳng

ra đâu vào đâu, loại nửa chữ bẻ đôi không biết! Đàn bà các cô chỉ biết nhìn cái

mã bên ngoài, đàn ông quan trọng là cái đầu, là nội hàm, hiểu chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.