[Xuyên Không Trọng Sinh TN80] 《Cô vợ nhỏ cay nghiệt và cuộc hôn nhân quân nhân TN 80: Chú của chồng cũ sủng không ngừng》

Chương 3



Với cha mẹ nhà họ Chu, đồng đội của anh cả Chu Minh chính là chiếc phao

cứu sinh cuối cùng. Toan tính của họ chẳng hề sai, bởi chỉ có theo quân, trở

thành người nhà quân đội thì mới bảo vệ được con gái bình an vô sự.

Nghĩ đến đây, Chu Bạch Lộ có chút thắc mắc: Nguyên chủ vốn tính tình ngoan

ngoãn, lẽ ra phải nghe theo sắp xếp mới đúng, sao tự nhiên lại phản kháng dữ

dội thế? Chẳng lẽ ước mơ vào đại học còn lớn hơn cả trời xanh? Hay đó là sự

sắp đặt của số phận trong trang sách?

Chu Bạch Lộ thiên về giả thuyết cả hai điều đó kết hợp lại. Cô thầm nhủ trong

lòng, đợi khi thoát khỏi nghịch cảnh trước mắt, cô nhất định sẽ hoàn thành

ước nguyện này giúp nguyên chủ. Niệm đi niệm lại vài lần, đầu óc cô bỗng trở

nên tỉnh táo lạ thường, như vừa trút bỏ được một gông cùm xiềng xích trên

người.

Chu Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, coi như chút ý thức cuối cùng của nguyên

chủ đã tan biến, cô nhất định phải giữ lời hứa này mới được!

Cô là người đã từng chết một lần, nên hiểu rõ mạng sống và tự do quý giá

đến nhường nào. Sống sót và sống tốt mới là chân lý. Con đường trước mắt cô

chính là phải sống cho được cái đã, rồi mới tính chuyện từng bước lớn mạnh

sau này.

Dẫu có được trọng sinh, nhưng chỗ dựa vững chắc nhất vĩnh viễn chỉ có thể là

chính mình!

Chu Bạch Lộ bưng bát đậu phụ lững thững bước đi. Khi gần về đến nhà, cô

nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên đường đất từ xa lại gần.

Xe bò sao? Chẳng lẽ là cha đã đón được anh cả về rồi?

Cô vô thức quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này khiến đồng tử cô khẽ giãn ra, cô vội

dùng mu bàn tay dụi mắt thật mạnh vì ngỡ mình nhìn lầm.

Nhưng dáng vẻ tuấn tú, khí chất ngời ngời kia, ngoài Phó Trí Viễn ra thì còn ai

vào đây nữa? Sao anh ta lại ở chốn này?

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ cô không phải xuyên thư sao?

Nghĩ không thông, càng cố nghĩ thì đầu Chu Bạch Lộ lại đau như búa bổ. Cô từ

từ ôm đầu rồi ngồi thụp xuống đường.

Cô thu mình lại để xoa dịu cơn đau, một lượng lớn thông tin lạ lẫm tràn vào

khiến cô suýt nữa thì ngất lịm đi.

Phó Trí Viễn đang ung dung ngồi trên xe bò ngắm cảnh, chợt cảm thấy phía

sau có một ánh nhìn chằm chằm đầy mãnh liệt. Anh quay đầu lại nhưng chẳng

thấy ai, chỉ thấy mấy đống củi khô chất cao bên đường.

Không có ai sao?

Phó Trí Viễn xoa xoa cằm, rõ ràng anh cảm nhận được một ánh mắt rất khác

lạ.

“Cậu Phó à! Sắp đến nơi rồi, cậu nhìn xem, đằng trước chính là nhà tôi đấy!”

Ông Chu Thiết Trụ cười hớn hở. Đồng đội này của thằng Minh đúng là không

chê vào đâu được, con Lộ nhà ông chắc chắn sẽ thích!

Tiếng xe bò xa dần rồi im bặt, Chu Bạch Lộ nấp sau đống củi cũng dần tỉnh táo

lại. Cô đứng dậy nhìn về hướng chiếc xe vừa đi khuất. Cuộc đời này đúng là

toàn hố là hố, mà cô thì không chỉ vấp phải hố, mà còn vấp phải một quả bom

nổ chậm!

Chu Bạch Lộ cười khổ, đúng là trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.

Chuyện trọng sinh tốt đẹp thế này rơi trúng đầu cô, tỷ lệ chắc cũng ngang với

sao chổi đâm vào Trái Đất.

Chẳng trách tên của cô không thay đổi, chẳng trách Phó Trí Viễn lại xuất hiện

trước mặt mình. Cứ ngỡ là xuyên thư, ai dè sự tình lại phức tạp đến nhường

này.

Kiếp trước của cô, hóa ra cũng nằm trong một cuốn sách!

Cô cứ ngỡ mình cần cù, dũng cảm, lương thiện mới gây dựng được cơ nghiệp

lớn lao như thế.

Cô cứ ngỡ mình là thiên kim giả nên trong lòng luôn u uất, không thể mở lòng.

Nào ngờ đâu! Vận mệnh của cô, cuộc đời của cô, cả hai kiếp người đều là một

âm mưu được sắp đặt!

nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-

ngung/chuong-3.html]

Nữ chính của cả hai cuốn sách này đều là Lục Bạch Lan. Tác giả dành tình

cảm quá sâu nặng cho nhân vật này, đến mức không tiếc viết lại hai lần để cho

cô ta một cái kết viên mãn.

Còn người mẹ nuôi kiếp trước của cô, Cố Mộng, chính là kẻ đứng sau bức màn

đen khiến đời cô thảm hại! Không, còn có cả tác giả cuốn sách nữa, chính

mụ ta đã đạo diễn tất cả.

Nhưng cô biết hận ai bây giờ?

Kiếp trước Cố Mộng đã tráo đổi con của ba nhà: nhà họ Chu, nhà họ Lục và

nhà họ Cố. Ngay cả con gái ruột là Lục Bạch Lan cũng bị mụ tráo vào nhà họ

Chu, rồi lại giữ cái “hàng giả” là cô bên cạnh để nuôi nấng.

Đến tận lúc chết ở kiếp trước, Chu Bạch Lộ mới biết cha mẹ ruột của mình là

người khác. Không ngờ trọng sinh rồi, vẫn bị người ta xoay như chong chóng.

Kiếp này Cố Mộng không nỡ tráo con ruột của mình, chỉ tráo con của nhà họ

Chu và nhà họ Cố. Gia cảnh hai nhà một trời một vực, nhà họ Chu chỉ là nông

dân bần hàn, còn nhà họ Cố thì gia thế lẫy lừng.

Nghĩ đến đây, lòng Chu Bạch Lộ đầy rẫy phẫn nộ. Cô không giận vì mình bị tráo

từ phượng hoàng thành gà rừng, mà cô phẫn nộ vì cái kết cục “đồng quy vu tận

với kẻ thù” mà cô hằng tưởng bấy lâu nay, hóa ra chỉ là sự ảo tưởng của riêng

cô! Sự thật hoàn toàn không phải như vậy.

Chương 3: Người chú của chồng cũ thật cuốn hút

Niềm vui trọng sinh lúc trước giờ đây biến thành một trò cười kệch cỡm. Hóa

ra cô chỉ là một nhân vật bằng giấy dưới ngòi bút của tác giả, bị người ta nhào

nặn thế nào tùy ý!

“Lục Bạch Lộ không chấp nhận được sự thật mình bị ung thư, đã giật kíp nổ

thuốc nổ. May mà Bạch Lan được Phó Bách Vũ liều mình che chở, cả hai

đều chỉ bị thương nhẹ”

Cứ lẩm bẩm câu nói ấy trong miệng, lòng Chu Bạch Lộ dâng lên nỗi hận thù

ngút trời!

Đã là một trò đùa, vậy thì cô chỉ có cách bắt đầu lại từ đầu, dù sao thì kẻ thù

cũng vẫn là lũ người đó.

Chu Bạch Lộ đứng lặng bên đống củi rất lâu, tâm trí dần bình lặng lại. Giờ đây

cô đã biết hết mọi chuyện, ít ra cũng nắm được thế chủ động.

Nhân vật bằng giấy sao? Ai thích làm thì làm, cô thì không!

“Đến nơi rồi, cậu Phó này, cậu với thằng Minh cứ vào nhà trước đi, tôi đi trả xe

bò cái đã” Ông Chu Thiết Trụ tươi cười nói.

Chu Minh dẫn Phó Trí Viễn xuống xe. Phó Trí Viễn đưa mắt quan sát sân nhà

họ Chu, khói bếp lượn lờ, toát lên vẻ ấm cúng của một gia đình nông thôn.

“Mẹ ơi! Con về rồi đây! Anh về rồi đây Anh Tử ơi!”

Bước vào trong sân, tuy có nhiều nông cụ nhưng không hề bừa bộn, có thể

thấy chủ nhà là người ngăn nắp, sạch sẽ.

“Về rồi đấy à? Đây là đồng đội của con phải không? Chàng trai này trông khôi

ngô quá!” Bà Trương Thúy Chi và Lưu Anh nghe tiếng gọi liền đon đả chạy ra,

thấy con trai và chồng về đều cười rạng rỡ.

“Mẹ, Anh Tử, đây là đồng đội của con, Phó Trí Viễn”

“Chào bác gái, mấy ngày tới cháu xin phép làm phiền gia đình ạ!”

Phó Trí Viễn cử chỉ lễ phép, lại còn đưa quà cáp, trông phong thái là biết người

có giáo dục tốt. Cộng thêm vẻ ngoài điển trai thế kia, bà mẹ vợ nào nhìn mà

chẳng ưng bụng?

Bà Trương Thúy Chi ngắm nghía chàng trai trước mắt, càng nhìn càng thấy hài

lòng. Cậu thanh niên này sáng sủa quá! Thật xứng đôi với con Lộ nhà bà!

Mời khách vào trong nhà, bà Trương nhìn mấy món đồ gỗ ám bụi thời gian,

bỗng chốc thấy đồ đạc trong nhà có phần cũ kỹ quá, không biết chàng trai

thành phố này có chê bai gì không?

“Minh này, con bảo cậu Phó nghỉ ngơi một lát đi. Hai đứa chắc đói bụng rồi, mẹ

với Anh Tử đi nấu cơm ngay đây! Sắp được ăn rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.