[Xuyên Không Trọng Sinh TN80] 《Cô vợ nhỏ cay nghiệt và cuộc hôn nhân quân nhân TN 80: Chú của chồng cũ sủng không ngừng》

Chương 4



Hai người vừa bước ra khỏi nhà, nhìn về phía cổng vẫn chẳng thấy bóng dáng

ai, bà Trương Thúy Chi hơi nhíu mày. Đoạn đường chỉ mất vài phút chân đi, sao

con bé kia vẫn chưa thấy về?

“Anh Tử, con ra đón con Lộ một đoạn xem sao! Xem chừng nó lại mải chơi ở

đâu rồi”

“Vâng thưa mẹ, để con đi xem nó thế nào” Lưu Anh quệt tay vào vạt áo, nhanh

nhẹn đi ngay.

Chu Minh nhân lúc mẹ và vợ đều ra ngoài, liền vẻ mặt đầy cảm kích sáp lại gần

Phó Trí Viễn, nịnh nọt rót nước cho anh.

“Đội trưởng, ơn đức lớn lao của anh em xin ghi lòng tạc dạ! Anh cứ yên tâm, chỉ

cần chuyện của em gái em êm xuôi, sau này em nguyện làm trâu làm ngựa cho

anh, dẫu có lên núi đao xuống biển lửa, em cũng sẽ vì anh mà xả thân”

“Thôi đi. bớt mồm bớt miệng lại. Nhưng cậu cứ nói qua tình hình nhà lão thôn

trưởng trước đã, để tôi còn liệu đường mà tính. Nếu giải quyết được trong hòa

bình thì tốt nhất”

Phó Trí Viễn bị ông cụ ở nhà thúc giục chuyện vợ con đến nhức cả đầu, nên

vừa nghe chuyện nhà Chu Minh là anh nhận lời đi cùng ngay. Giúp đỡ đồng đội

cũng là một lý do chính đáng để lánh mặt!

“Con trai lão thôn trưởng đầu óc không bình thường từ nhỏ, thế mà cũng đòi

cưới em gái em? Lão nằm mơ cho nhanh. Theo em thì cứ từ chối thẳng thừng

là xong, nhưng cha mẹ em không yên tâm nên mới gọi em về gấp, còn dặn em

phải nhắm cho con Lộ một người chồng trong số anh em đồng đội nữa”

Chu Minh vốn chẳng nghĩ chuyện này có gì to tát, xưa nay hôn sự không thành

là chuyện thường, chẳng lẽ chỉ vì thế mà lão dám trả thù nhà mình?

Phó Trí Viễn thì không lạc quan như thế, anh chưa bao giờ xem nhẹ bất cứ kẻ

nào, bài học trên chiến trường năm ngoái vẫn còn đó. Những đứa trẻ trông có

vẻ vô hại đã khiến bao nhiêu anh em phải ngã xuống?

“Có lẽ bác trai bác gái có điều gì chưa nói hết với cậu. Lúc nào thuận tiện

chúng ta hỏi kỹ lại xem, chuyện này e là không đơn giản đâu. Cậu nói thêm

cho tôi nghe về nội tình nhà lão thôn trưởng đi”

Chu Minh gật đầu, kể một lượt về gia đình lão, tất nhiên không quên nhắc đến

các mối quan hệ của lão trên thành phố. Chu Minh còn thì thầm kể thêm mấy

lời đồn đại trong làng, chẳng hạn như lão thôn trưởng vốn là kẻ háo sắc.

Phó Trí Viễn chăm chú nghe, thi thoảng lại ngước mắt nhìn Chu Minh. Chuyện

này có vẻ không ổn. Chí ít theo những gì Chu Minh kể, lão thôn trưởng này

không phải hạng vừa!

“Minh này, cậu nói thêm cho tôi nghe về em gái cậu đi. Với lại, cẩn thận vẫn

hơn!”

“Đội trưởng, em gái em vừa dịu dàng lại hiếu thảo, dung mạo thì đẹp tuyệt trần,

lão thôn trưởng nhắm cho con trai lão là chuyện dễ hiểu. Mà này, chúng ta chỉ

đóng kịch thôi đấy nhé, anh không được nảy sinh ý đồ gì với em gái em đâu!”

Nhắc đến em gái, Chu Minh lại lộ vẻ đắc ý, thao thao bất tuyệt khoe khoang với

Phó Trí Viễn, khiến bầu không khí đang căng thẳng cũng bớt đi vài phần.

Phó Trí Viễn thản nhiên bưng chén nước lên nhấp một ngụm, anh cực kỳ nghi

ngờ lời Chu Minh nói. Đẹp thì đẹp đến mức nào? Chẳng lẽ lại làm anh mờ mắt

được sao? Gái thủ đô anh gặp thiếu gì, đây chỉ là một cô gái thôn quê, anh thì

có ý đồ gì được chứ?

“Cậu cứ yên tâm đi! Tôi lại là hạng người thừa nước đục thả câu chắc?”

Chu Minh nhìn Phó Trí Viễn một cái, lòng thầm đắc ý. Đội trưởng bây giờ chưa

hình dung ra nhan sắc của em gái mình đâu, cứ đợi đấy mà xem anh ấy bị “vả

mặt”!

Chu Bạch Lộ dẫu đã sống qua hai kiếp, nhưng cú sốc lần này vẫn quá lớn. Cô

lững thững bước đi, không ngừng tự trấn an bản thân. Cô phải điều chỉnh lại

tâm trạng mới dám về nhà, kẻo lại bị người khác nhận ra điều bất thường.

Lưu Anh từ xa đã trông thấy em chồng, cô thở phào một cái. May mà tìm thấy

rồi, chẳng hiểu sao lúc nãy tim cô cứ đập thình thịch lo lắng.

“Lộ Lộ! Em đi đâu mà lâu thế?”

nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-

ngung/chuong-4.html]

“Lúc nãy em vấp phải đống củi ngã một cái, ngồi nghỉ ở đó một lát, giờ người

vẫn còn hơi mỏi” Chu Bạch Lộ tiện miệng nói dối một câu.

“Có bị thương không? Mau để chị xem nào!” Lưu Anh nghe vậy liền cuống quýt,

cúi xuống định kiểm tra chân cho em chồng.

“Chị dâu, chị yên tâm đi! Chỉ là vấp nhẹ thôi, em hơi choáng một chút, không

sao đâu mà. Chúng ta mau về nhà thôi!”

Chu Bạch Lộ vừa nói dối vừa kéo tay Lưu Anh, lắc lắc cánh tay chị dâu. Cô thật

may mắn khi có một người chị dâu tốt thế này.

“Đi được là tốt rồi, về nhà chị lấy nước lạnh chườm cho em một lát cho đỡ.

Đúng rồi, anh trai em về rồi đấy. Chị dâu xem giúp em rồi! Người nọ được lắm,

trông còn phong độ hơn cả anh trai em nữa!”

Lưu Anh thấy em chồng không sao thì yên lòng, hớn hở báo tin mừng. Chu

Bạch Lộ chỉ biết cúi đầu, giả vờ thẹn thùng mỉm cười. Cái “tốt” của Phó Trí

Viễn thì ai chẳng thấy, dù sao anh ta cũng là nam thần cao lãnh cơ mà.

Thấy vậy Lưu Anh cũng không trêu chọc cô nữa, hai chị em dắt tay nhau đi về

nhà.

Lòng Chu Bạch Lộ bỗng trở nên bình lặng lạ thường. Cô đang sợ cái gì chứ?

Người thân của cô là những con người bằng xương bằng thịt, đầy tình cảm,

chứ đâu phải những nhân vật giấy trong sách.

Cô phải sống cuộc đời của chính mình!

“Mẹ ơi! Con về rồi đây!” Chu Bạch Lộ tung tăng bước vào cổng, nào ngờ lại

chạm ngay phải ánh mắt của Phó Trí Viễn.

Chu Minh đã ra sau nhà vác củi, Phó Trí Viễn bước ra sân cho thoáng người.

Anh đang trò chuyện với bà Trương Thúy Chi, nghe tiếng thì quay đầu lại, chỉ

thấy một dáng người thanh mảnh đứng giữa sân, tay bưng chậu đậu phụ.

Người trước mặt dáng cao ráo, mảnh mai, mái tóc đen óng mượt tết thành hai

dải đuôi sam dài, khuôn mặt thanh tú chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Làn da cô

cực kỳ đẹp, đôi má căng mọng, trắng ngần như có thể búng ra nước.

Bờ môi không tô điểm mà vẫn hồng hào, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh

như chứa nước. Khi cô đưa mắt nhìn sang, Phó Trí Viễn bỗng thấy tim mình

như bị thứ gì đó va mạnh vào, không tự chủ được mà cứ dõi theo chủ nhân của

đôi mắt ấy.

Cái mỉm cười của cô khiến anh cảm thấy mạch máu chạy nhanh hơn, trái tim

như muốn nổ tung.

Phó Trí Viễn chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái, anh muốn rút lại lời nói lúc nãy.

Anh không phải là hạng người “thừa nước đục thả câu”, mà là “anh hùng cứu

mỹ nhân”!

Anh vô thức chỉnh lại quần áo, thầm tiếc rằng lúc này bên cạnh không có chiếc

gương nào!

Chu Bạch Lộ cũng đang thầm đánh giá Phó Trí Viễn, trong lòng không khỏi

cảm thán, quả nhiên dù ở thời điểm nào, nhìn thấy anh ta cũng khiến người

khác phải trầm trồ.

Phó Trí Viễn thời trẻ đúng là danh bất hư truyền, bộ quân phục càng tôn lên

vóc dáng cao lớn, thẳng tắp của anh. Giữa đôi lông mày không giấu được vẻ

kiên nghị, dáng dấp và khí chất đều thuộc hàng cực phẩm, chỉ có điều nét mặt

hơi lạnh lùng một chút.

Trong lòng Chu Bạch Lộ bỗng dâng lên một cảm giác phấn khích lạ lùng, một

niềm vui thú thầm kín.

Chú của chồng cũ sao? Nghĩ đến thôi cũng thấy thật là “cuốn” đấy chứ!

Chương 4: Phó Trí Viễn yêu từ cái nhìn đầu tiên

Phó Trí Viễn nghĩ rằng trước tiên nên làm quen đã, rồi mới tính đến chuyện tìm

hiểu yêu đương, thế là anh đưa tay ra, đường hoàng chào hỏi Chu Bạch Lộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.