Tuy nhiên, chỉ cần băng qua một mảnh đất hoang là có thể nhìn thấy tường
rào nhà họ Chu, đây là con đường tắt gần nhất.
Hai người theo bản năng rẽ vào lối nhỏ đó, vừa mới bước vào, còn chưa kịp
phản ứng gì đã bị người ta bịt chặt mũi miệng.
Chu Bạch Lộ ra sức giãy giụa theo bản năng, nhưng ngặt nỗi thân xác này vốn
không được khỏe mạnh cho lắm, chỉ vài giây sau đã bị đánh thuốc mê đến
bất tỉnh nhân sự. Trước khi lịm đi hoàn toàn, trong đầu cô chỉ lóe lên một ý
nghĩ duy nhất: Đây là bắt đầu vào đúng cốt truyện rồi sao?
“Lưu Anh thì tính sao?”
“Nó là người nhà quân đội! Quăng nó ra sau đống củi khô kia”
..
Ở hướng ngược lại, Chu Minh kéo Phó Trí Viễn lên núi, đi mãi đến chỗ không
một bóng người mới dừng lại.
“Đội trưởng Phó, chẳng phải chúng ta đã giao kèo là đóng kịch thôi sao? Sao
anh lại làm thật thế?”
Phó Trí Viễn nhẫn nhịn suốt dọc đường, lúc này mới khẽ vuốt lại nếp nhăn trên
áo, phủi sạch bụi đất trên người. Anh nhìn Chu Minh, thấy rõ người anh em này
đang rất nghiêm túc.
“Tôi có nuốt lời đâu, tôi cũng đâu có hứa với cậu là tôi không được thích Lộ
Lộ?”
“Anh với con Lộ không hợp nhau đâu!”
“Thế cậu nói xem tôi không hợp chỗ nào?”
Câu hỏi này khiến Chu Minh á khẩu, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
“Đội trưởng Phó, anh rất tốt, rất hoàn hảo, là em gái tôi không xứng với anh,
được chưa?” Chu Minh xua tay, câu nói này lập tức khiến mặt Phó Trí Viễn tối
sầm lại.
“Thế cậu nói đi, cô ấy không xứng với tôi ở chỗ nào!” Ánh mắt Phó Trí Viễn sắc
lẹm đầy áp lực, khiến Chu Minh nhất thời nhớ tới “Diêm Vương” trên sân tập
quân sự.
“Tôi nói thẳng luôn nhé đội trưởng, anh quá hút người ta! Bất kể là gái chưa
chồng hay gái có chồng, đi ngang qua ai cũng phải liếc anh vài cái. Rồi nội cái
đám văn công quân đội nữa, bao nhiêu cô thầm thương trộm nhớ anh?
Nếu em gái tôi gả cho anh, chẳng phải ngày nào nó cũng phải sống trong lo âu
sao? Sau này nếu anh thay lòng đổi dạ, tôi cũng đánh không lại anh!”
Chu Minh vì em gái mà liều mạng, em gái chỉ có một, đi sai một bước là hối
hận cả đời, anh không muốn để Lộ Lộ phải chịu tổn thương.
“Chu Minh! Cậu đang sỉ nhục nhân cách của tôi đấy! Cậu thấy tôi từng đoái
hoài đến ai chưa? Cậu chỉ tên ra xem? Đến cả người cậu đánh không lại mà
cậu cũng dám gả Lộ Lộ cho sao?”
Phó Trí Viễn suýt thì bật cười, cái mạch suy nghĩ của Chu Minh kiểu gì thế
này? Anh đẹp trai nhiều người thích thì chắc chắn sẽ ngoại tình à?
Chu Minh nghệt mặt ra, nói thì nói chứ sao lại hạ thấp anh thế kia? Nhưng
ngẫm lại lời này cũng có lý, câu nói vừa rồi đúng là lỡ lời thật, nhân cách của
Phó đội trưởng thì anh vẫn tin tưởng tuyệt đối.
“Hơn nữa, hai chúng tôi tìm hiểu nhau mà cậu còn không yên tâm, thế gả cho
những kẻ bên ngoài kia, chẳng phải cậu còn lo sốt vó hơn sao? Lộ Lộ theo
quân thì cậu có thể giám sát tôi bất cứ lúc nào, còn mấy kẻ kia cậu quản nổi
không?”
Phó Trí Viễn khéo mồm khéo miệng, chỉ vài câu đã khiến Chu Minh “ngã ngựa”,
xuôi tai hoàn toàn.
“Thôi được rồi. Sau này anh mà bắt nạt con Lộ, tôi dù đánh không lại cũng
nhất định phải liều mạng trút giận cho nó!”
Phó Trí Viễn thở phào. Chu Minh nổi tiếng là gã cứng đầu, anh hiểu rất rõ tính
cách này. Nhìn cái vẻ ngơ ngác lúc này, anh bỗng thấy ông anh vợ tương lai
này cũng có nét đáng yêu.
Hai người hòa giải xong xuôi, mỗi người một tâm tư cùng đi về nhà. Nhưng về
đến nơi mới phát hiện hai người kia vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
“Mẹ, Anh Tử với con Lộ vẫn chưa về ạ?” Chu Minh nhíu mày, theo lý thì họ phải
về từ lâu rồi chứ. Anh Tử không phải người ham chơi, lẽ nào họ đi vòng đường
lớn sao?
nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-
ngung/chuong-9.html]
“Chưa thấy về, chẳng phải các con cùng đi ra ngoài sao? Hai đứa nó đi đâu
được nhỉ?” Bà Trương Thúy Chi nghe vậy cũng đứng bật dậy, lòng bắt đầu lo
lắng.
Phó Trí Viễn xem đồng hồ, từ lúc hai nhóm tách ra đến giờ đã được một tiếng
đồng hồ. Không thể nào giờ này chưa về, trừ phi có chuyện gì đó vướng chân
vướng tay rồi.
“Chu Minh, họ về thì thường đi lối nào? Chúng ta đi đón xem” Phó Trí Viễn
không phải lo xa, nhưng chuyện nhà lão thôn trưởng chưa giải quyết xong,
điều gì cũng có thể xảy ra.
Ông Chu Thiết Trụ và bà Trương Thúy Chi bắt đầu hoảng sợ, vội vã khoác áo
định cùng đi tìm.
“Bác gái, bác cứ ở nhà đợi đi ạ! Biết đâu lát nữa họ lại về ngay thì sao? Bác
trai, bác ra phía cổng làng xem sao, còn hai chúng cháu ra lối nhỏ lúc nãy
xem”
Phó Trí Viễn sắp xếp đâu ra đấy, ông Chu và bà Trương gật đầu, chia hai ngả đi
tìm người.
“Chu Minh, nhất định phải tìm thấy em gái và vợ con nhé. Trời sắp tối rồi đấy”
Ông Chu Thiết Trụ dặn dò một câu trước khi ra khỏi cổng. Thấy vẻ mặt nghiêm
trọng của cha, Chu Minh cũng trở nên căng thẳng tột độ.
Anh gật đầu rồi cùng Phó Trí Viễn chạy ra ngoài theo hướng lối mòn lúc nãy.
Rẽ qua một khúc quanh là tới, Chu Minh sốt ruột định lao tới thì bị Phó Trí Viễn
giữ chặt lại.
“Chú ý dấu vết dưới chân, đừng làm hỏng hiện trường, chúng ta chia nhau ra
tìm!”
Lòng Chu Minh như có lửa đốt, thiêu rụi cả tâm trí anh! Nhưng lúc này không
được cuống, anh cố giữ bình tĩnh, gật đầu rồi lấy lại trạng thái tỉnh táo của một
người lính.
Phó Trí Viễn quan sát bốn phía, liếc mắt một cái đã thấy đống củi khô phía
trước có dấu hiệu bất thường.
“Chu Minh!”
Chu Minh tìm thấy Lưu Anh đang hôn mê sâu trong đống củi. Anh tránh đám
đông, vội vàng cõng vợ về nhà trước, còn Phó Trí Viễn thì men theo dấu vết
tiếp tục tìm kiếm.
Về đến nhà, bà Trương Thúy Chi lau mặt cho Lưu Anh, nhưng gọi thế nào cô
cũng không tỉnh.
“Kẻ khốn kiếp nào làm chuyện này! Đây là bị đánh thuốc mê rồi. Minh tử,
sao chỉ có mình con Anh? Em gái con đâu? Con Lộ đâu rồi?”
Bà Trương đang chăm sóc con dâu, chợt nhận ra điều gì đó kinh khủng, run rẩy
quay sang hỏi con trai.
Chương 8: Kinh hoàng dưới hầm đất
Chu Minh không trả lời mẹ. Anh bực tức vò đầu bứt tai, rồi lẳng lặng bước ra
ngoài, vừa đi vừa cởi bỏ bộ quân phục đang mặc trên người.
“Chu Minh! Con định làm gì?”
Ông Chu Thiết Trụ tìm một vòng quanh cổng làng không thấy, vừa bước vào
sân thấy con trai cởi áo liền nghiêm giọng quát ngăn lại.
“Cha! Con phải đi tìm con Lộ, nhất định là thằng ranh con Trương Điền Lực làm
chuyện đồi bại này rồi!”
Chu Minh mắt đỏ vằn tia máu. Anh thà vứt bỏ bộ quân phục này không mặc
nữa, cũng phải trút cho bằng được cơn giận này, bọn chúng thật quá coi
thường người khác!
“Chuyện không có bằng chứng, con không được đi!”
Ông Chu Thiết Trụ xưa nay vốn là người hiền lành, nhưng chưa bao giờ nghiêm
khắc đến thế. Bà Trương Thúy Chi vội chạy lại giữ chặt Chu Minh, nhưng với
sức vóc của anh, bà sao mà giữ nổi.
“Chu Minh, đừng nóng nảy. Bác trai, bác có biết căn nhà gạch đỏ ở phía Đông
làng là của nhà ai không ạ?” Đúng lúc đó Phó Trí Viễn bước vào, một câu nói
của anh đã khiến Chu Minh bình tĩnh lại ngay lập tức.